Chương 13

Khóe miệng tôi giật nhẹ, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng xem như là đáng yêu (sau này có người phản ánh nụ cười khi đó của tôi thật sự có thể so với bá tước dracula Đức Cổ Lạp, hơi thở tà ác cách đó 3 dặm vẫn có thể cảm thấy, nếu thế gian quả thật có một vị đạo sĩ chuyên trừ yêu diệt ma, thì lúc ấy nhất định sẽ bị yêu khí ngút trời của tôi hấp dẫn mà đến, một kiếm đánh chết tôi, cứ chiếu theo quan điểm “Vì dân trừ hại” mà làm. Sao lại vớ ngay người này mà không phải người khác chứ, càng nghĩ lại càng cảm thấy vô cùng bực mình Lôi Văn)

“Thủ trưởng Khương Miểu của tôi có nhắc tới bạn, nàng nói bạn là bạn cũ của nàng.”

“Khương Miểu?” Phương Thiên Tình sửng sốt một chút, nếu tôi không nhìn lầm, nụ cười nàng lúc này hẳn phải gọi là cười khổ, “Không ngờ bạn cũ còn có thể nhớ đến tôi. Tôi đã rất lâu không còn liên hệ với các cậu ấy rồi.”

Tôi do dự một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh Hạ Tuyết thoáng có chút thất thần khi nàng lần đầu tiên nghe được tên của tôi, nàng say rượu mà hôn tôi, ánh mắt tựa hồ nhìn thấu qua tôi mà nhìn một ai khác. Tôi biết, người nàng muốn thấy là người mà hiện tại đang ngồi ngay ngắn trước mặt tôi đây, người mà trên khuôn mặt xinh đẹp cũng luôn ẩn hiện sự buồn bã thất thần.

Thanh thanh cổ họng, tôi làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, “Lần trước tôi cũng có gặp một người bạn của hai người nữa, tên là Hạ Tuyết, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cũng có nhắc đến bạn đấy. Đại khái chắc là vì hai chúng ta cùng tên, thấy tôi, lại nói đến bạn.”

Tôi ráng gượng cười, TNND (gần như một câu chửi không nặng mang tính cảm thán, giống như Bullshit), vì sao người yêu nhiều năm một chút tin tức cũng không có của nàng bây giờ tôi lại phải xe tơ hồng cho họ vậy nè? Thật sự là không có thiên lý a!

Ánh mắt Phương Thiên Tình rõ ràng sáng rực lên một chút, nhưng rất nhanh hào quang trong mắt nàng liền biến mất, “Vậy sao? Ha ha, tôi và các nàng thật sự đã lâu không gặp.”

Biểu cảm của nàng cũng trở về phong thái bình tĩnh như ban đầu, ân, nói như vậy không đủ chuẩn xác, phải nói là đứng ngồi không yên, tuy chỉ biểu hiện ra một chút thôi, tựa hồ như nàng đã đem nó giấu sâu trong lòng mất rồi.

Sau đó tuy nàng vẫn cười, vẫn nói, vẫn ăn, tuy rằng có vẻ rất hoà thuận vui vẻ với chúng tôi, nhưng tôi lại cảm thấy được nàng đang che giấu, trốn tránh cái gì đó.

Tôi nghĩ tôi không cảm nhận sai đâu, người thoạt nhìn tựa hồ rất vui vẻ, thoải mái, nói rất nhiều với Phương Thiên Tình là Lôi Văn, lúc đầu còn hưng trí dạt dào nhưng sau đó lại dần trầm mặc, hắn như có điều gì để suy nghĩ mà nhìn Phương Thiên Tình, lại nhìn tôi, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.

Tốt ghê, quả nhiên ở nơi nào chỉ cần nhiều nữ nhân thì sẽ không bao giờ tẻ ngắt cả, nhất là đối với đàn thiên binh nữ tử của tôi đây, các nàng hết nói về trang sức, lại sang tới mỹ phẩm, thời trang, thú cưng. Một bữa cơm cơ hồ không bao giờ im lặng cả. Như vậy cũng tốt, một bữa tối vô cùng náo nhiệt, vừa ôn lại chuyện cũ vừa biết được bạn mới, không khí rất xứng đôi với món cay nóng hôi hổi ở quán Tứ Xuyên này.

Phương Thiên Tình nghe cuộc điện thoại công vụ xong lại đi trước, tôi bèn đề nghị Lôi Văn ở lại tiếp tục ôn lại chuyện xưa với chúng tôi, Lôi Văn không đành lòng, gượng cười mà nhìn bóng nàng rời đi. Nhìn phong độ như thế so với tên thiếu niên lỗ mãng năm đó, không biết tốt hơn chỗ nào. Hắn nói chuyện hứng thú cũng không cao, vẫn rầu rĩ mà uống rượu, đám nữ nhân bạn cũ của tôi cũng ríu ra ríu rít mà qua loa kết thúc buổi trò chuyện đó.

Khi mọi người ra về, Lôi Văn đi ở phía sau, tôi theo sát hắn. Ra tới cửa quán ăn, hắn quay đầu lại nhìn tôi, há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống. Tôi mượn sức mạnh khi uống cạn ly bia trên bàn lúc nãy mà vỗ vỗ vai hắn, “Hắc, huynh đệ, cậu với cô gái Thiên Tình kia trời sinh không hợp nhau, coi như xong rồi.”

Tôi nghĩ hắn có thể hiểu tôi đang nói cái gì. Lôi Văn cúi đầu, “Tôi hình như luôn thích người không đặt trái tim trên người tôi vậy, chắc đây là thói hư tật xấu chung của nam nhân quá, càng không có, càng muốn chinh phục được.”

Hắn nhe răng trợn mắt nở nụ cười khổ, tôi cảm thấy rất áy náy, dáng vẻ Lôi Văn cô đơn như vậy đã là lần thứ hai tôi thấy. Trong lòng đau xót, tôi giống như khi còn học đại học thường xuyên làm như vậy, đưa tay xoa đầu hắn, tóc Lôi Văn luôn được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, không xù lên một chút nào, khiến tôi thấy không quen. “Không, đây là toàn bộ thói hư tật xấu của nhân loại. Eleven, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt phải không?”

Hắn lại nhếch miệng, nhìn không ra là muốn cười hay muốn khóc, đột nhiên hắn giang tay ra, ôm tôi vào lòng, “Đương nhiên, Thiên Tình ngốc, tôi chưa từng trách cậu, không thích tôi không phải lỗi của cậu. Chúng ta là bạn với nhau suốt đời, cậu không được trốn đâu đó.” Mùi rượu nồng nặc sộc vào trong mũi, làm cho tôi cảm thấy hơi choáng váng.

Mặc dù đây là Lôi Văn, tuy hắn rất tuấn tú, nhưng cái ôm này vẫn khiến tôi nổi da gà, do dự một chút, tôi đưa tay vỗ vỗ trước ngực hắn, “Đương nhiên, chúng ta là bạn với nhau cả đời.”

Tuy rằng trước mặt tôi không có gương, nhìn không được hình ảnh này, nhưng tôi dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được bộ dáng hai người chúng tôi đây giống cái gì. Ha, một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt sao. Không sai đâu, nhìn những người chung quanh nhìn hai người chúng tôi có hâm mộ, có khinh thường kìa, cả người tôi cảm thấy không được tự nhiên.

Khóe mắt nhìn ra xa xa thấy mấy cô bạn đang lấy xe lái lại đây. Cho dù đứng xa xa, dùng ánh mắt có thể nói là vừa vui mừng lại vừa cảm động nhìn chúng tôi, rất giống mẹ của tôi vậy a. Nhưng tôi biết các nàng nhất định là hiểu lầm tôi và Lôi Văn “Chuyện xưa” lại trỗi dậy. Cái gì chứ, chúng tôi rõ ràng chỉ là những bằng hữu thuần khiết, một chút tình cảm khác cũng không, trước đây không có, hiện tại cũng sẽ không.

Đột nhiên thấy lạnh sống lưng, tôi cảm thấy có một ánh mắt kỳ quái đang phóng lại đây, giãy khỏi cái ôm của Lôi Văn, tôi quay đầu nhìn lại, Hạ Tuyết và Khương Miểu đang đứng ở đường cái đối diện, không biết đã nhìn bao nhiêu lâu rồi. Hạ Tuyết vẫn như cũ, không biểu cảm gì cả, tôi gặp các nàng bèn nhếch khóe miệng, xem như là nụ cười tiếp đón, còn Khương Miểu cười mà như không cười nhìn tôi, kéo Hạ Tuyết lại gần chúng tôi.

Hắc, tôi bảo nhị vị sao không đến sớm một chút chứ? Người các ngươi muốn tìm: vị “Thiên Tình” kia mới vừa đi khỏi tức thì a.

Tôi một bên âm thầm cảm thán thế giới này thật sự quá nhỏ, một bên giữ vững tinh thần tiếp các nàng, “Thật là trùng hợp a, hai người cũng tới dùng cơm sao?”

Tôi không biết nên giải thích tình huống trước mắt này như thế nào, cũng không biết là có cần giải thích làm gì không, chỉ biết vỗ vỗ Lôi Văn đang có chút đứng không vững bên cạnh, “Hôm nay nhóm bạn cũ của tôi tụ tập lại đây. Đây là bạn cũ của tôi, Lôi Văn.”

Lôi Văn thực khoa trương mà cúi đầu chào, thiếu chút nữa té lăn ra đất, tôi vội vàng kéo hắn lại, lão tiên sinh này lại dựa vào người tôi, làm hại tôi lảo đảo theo hắn.

Khương Miểu vẫy vẫy tay, “Trời ạ, bạn ngươi uống bao nhiêu rượu thế? Mau đưa hắn về đi, chúng ta đang chết đói đây, nhanh đi ăn cơm thôi.”

Hạ Tuyết lại cười cười, vỗ vỗ bả vai tôi, đi vào quán với Khương Miểu, tuy rằng đã qua giờ cơm chiều, nhưng quán ăn có chút danh tiếng này vẫn khá ồn ào, xem ra người Trung Quốc họ thích ăn giờ này thật.

Tôi chật vật không chịu nổi mà kéo Lôi Văn đi ra xe, mấy cô gái kia mãi xem chuyện vui nên ngốc lăng rồi sao? Lúc này còn đem xe đậu xa xa ở một bên, sao không đậu gần một chút chứ, tên Lôi Văn chết tiệt cao hơn tôi một cái đầu, thân thể cũng khá cường tráng, thiếu chút nữa khiến tôi té úp sấp xuống đường rồi.

Lôi Văn lúc này rõ ràng không lái xe được, vài người chúng tôi thương lượng một chút, quyết định cử tôi với một người nữa lái xe đưa hắn về nhà, tôi ngồi ở chỗ ngồi phía sau, bên cạnh là Lôi Văn đang ủ rũ gục xuống, không hề hay biết gì cả.

Xe chậm rãi khởi động, tôi quay đầu nhìn về phía quán ăn đèn đuốc sáng trưng, Khương Miểu và Hạ Tuyết đang ngồi ở chỗ gần cửa kính, trong tay đều cầm ly trà của quán, tôi cơ hồ có thể thấy nhiệt khí tỏa lên từ đó, sau đó tiêu tán ở trong không khí. Từ xa xa nhìn lại, hai người bọn họ xinh đẹp giống như trong một bức họa vậy. Tầm mắt của hai người đẹp đều tập trung vào chiếc xe tôi đang ngồi, hình như đang nói gì đó.

Đột nhiên lúc đó tâm tình của tôi lại trở nên vô cùng ác liệt, hung hăng xoay người, nhẹ giọng nói thầm, “Nhìn, nhìn cái gì vậy, lại nhìn, nhìn mãi, nhìn hoài phải trả tiền chứ!”

Người bạn đang lái xe sửng sốt, tay đặt trên vô lăng trượt đi một chút, thiếu chút nữa tông xe vào bồn hoa, “Cậu nói cái gì a?”

Tôi sợ tới mức toát hết mồ hôi lạnh, “Không, không có gì! Cậu hảo hảo lái xe đi.”

Cúi đầu, bắt chước Lôi Văn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mệt thật ~~~, ngày này thật không phải là một ngày bình thường mà!

~~~