Chương 15

Tôi nghĩ chắc do tôi nhiều chuyện nên đắc tội Khương Miểu, một thời gian rất dài sau đó nàng và Hạ Tuyết không hề rủ tôi ra ngoài đi chơi. Buổi tối cuối tuần tôi ở nhà, ôm một con gà nướng, bên cạnh một bình lớn nước trái cây, đã mua lâu rồi nhưng không có thời gian thưởng thức, lúc này là hạnh phúc nhất, nhưng sao lại cảm thấy có chút vô vị buồn tẻ như thế.

Tôi là một người rất dễ sống, cứ một mình im lặng mà sống, thỉnh thoảng mới cùng người khác đi ra ngoài điên một phen, cũng không cảm thấy có gì không tốt cả, thậm chí thực hưởng thụ cuộc sống tĩnh lặng như vậy.

Nhưng cuộc sống khi đã náo nhiệt được một thời gian ngắn thì tôi lại có thói quen có người nhắc tới mình hàng ngày, hơn nữa đột nhiên cuộc sống yên tĩnh lại, khiến cho vẻ im lặng này có vẻ hết sức tiên minh, làm cho người tôi sinh ra chút cảm giác mờ mịt, giống như ở trong vũ trụ vậy, chỉ còn một mình bạn, rất cô đơn.

Nhìn trên màn hình TV sinh ly tử biệt, mưa bom bão đạn, tôi tự giễu mà nhếch miệng cười cười, cắn xé tiếp chân gà, làm bộ như tâm tình thực vui vẻ mà ăn, tâm lý chiếu theo sách mà làm. Làm bộ là một loại phương pháp điều trị tâm lý rất tốt, thường xuyên áp dụng vào cái không có thật sẽ cảm thấy đó là sự thật. Tôi nghĩ, tôi sẽ rất nhanh lại quen với cuộc sống tĩnh lặng xưa kia thôi, quen lại với sự yên lặng, an tĩnh ấy.

Đang lúc tôi toàn lực đối phó với con gà nướng thì chuông cửa lại vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn. Ai vậy ta? Chắc lại là cô bạn nào bị thất tình, tới chỗ của tôi kể khổ, kiêm tĩnh dưỡng thể xác và tinh thần quá.

Tôi tùy ý lau tay vào quần áo, chạy vù tới mở cửa, mặc kệ là ai, mặc kệ có phiền não gì. Hôm nay bởi vì Lam Thiên Tình cực độ nhàm chán mà trở nên “Hiền lành”, nhất định sẽ chuyên tâm lắng nghe.

Vì rất phấn khởi nên tôi không có nhìn từ lỗ mắt mèo ra xem là ai, đã lập tức mở cửa. Nhưng ngoài dự liệu của tôi, người đứng ngoài cửa không có thương tâm muốn chết, trong mắt rưng rưng vì có chuyện buồn, đặc trưng cho nữ thanh niên nơi đô thị, mà là Lôi Văn người mười thước cao, nhưng cũng đang buồn bã thất thần không nói nổi.

Tôi sửng sốt một chút, thẳng đến khi hắn giơ lên chai rượu trong tay, “Hắc, tôi tới tìm cậu uống rượu, cậu định cho tôi ở cửa đứng bao lâu?”

Tôi đây mới tỉnh hồn lại, khi còn học đại học, Lôi Văn thỉnh thoảng cũng sẽ rủ tôi đi theo hắn uống rượu, khi đó tôi rất đơn thuần nên căn bản không để ý đến những lời nói khi say của hắn, chưa từng để ở trong lòng. Có lẽ vì vậy mà Lôi Văn hiểu lầm tôi đối với hắn cũng có chút hảo cảm, do đó khi bị tôi từ chối lại không quên được.

Nhớ lại chuyện cũ, tôi không khỏi có chút khẩn trương, vị đại ca kia sẽ không lại đây mà lặp lại chuyện cũ chứ?

Lôi Văn một chưởng vỗ vào trán tôi, “Nha đầu, nói cho ngươi biết nha, đừng có trang điểm. Tôi hiện tại thất tình không muốn thấy ngươi như vậy.”

Hắn đẩy tôi ra, có chút nghiêng ngả lảo đảo mà đi về phía ghế sa lon, “Ha, còn có gà nướng nữa, thật tốt quá a.”

Xem ra trước khi hắn tới tìm tôi đã uống rất nhiều rượu. Thật nhức đầu, tôi chỉ có thể để mặc hắn thôi, tôi vẫn rất tin tưởng vào phẩm chất Lôi Văn, cho dù say rượu hắn cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng, cùng lắm chỉ dong dài, rồi lại ngủ vùi thôi.

Tôi đang định thuận tay đóng cửa lại, lại hơi do dự một chút, chúng tôi như vậy cũng xem như là cô nam quả nữ, lỡ như xảy ra chuyện gì đóng cửa lại thì biết làm sao đây, dù sao trị an tiểu khu cũng không tệ, cứ để cửa mở cũng không phải lo lắm. Nếu Lôi Văn thực sự say khướt tôi gọi người cũng dễ hơn, nếu muốn chạy trốn cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Hít một hơi, tôi quyết định không đóng cửa lại. Khi học đại học lá gan tôi thật là lớn, mỗi lần đều khiêng tên Lôi Văn nửa tỉnh nửa say xuyên qua vườn trường tối đen, đưa hắn về ký túc xá nam sinh, lúc ấy tôi không nghĩ tới người khác thấy được sẽ nói gì, cũng không nghĩ tới lỡ như nửa đường tiểu tử này thú tính quá mà làm gì một tiểu nữ tử như tôi thì làm sao bây giờ?

Vài năm đi làm, chuyện xưa cũng đã được nghe kể, ý tưởng cũng nhiều hơn, trong lòng đột nhiên nặng hơn rất nhiều, cho dù là gặp lại người bạn thân ngày xưa, tôi cũng cảm thán chính mình miệng tuy luôn nói quang minh chính đại, nhưng vẫn để hờ cánh cửa mở ra đó.

Đoạt chai rượu trong tay hắn, mặc cho gió lạnh ngoài cửa thổi vù vù vào trong nhà.

Lôi Văn dùng miệng mở nắp chai, đổ hết một hơi vào miệng, nếu tôi không nhìn lầm thì chai hắn cầm không phải bia a, uống hăng như vậy, tôi thật lo hắn sẽ say bí tỉ. Nhìn hắn chật vật ho khan, tôi vội vàng ném một cái túi cho hắn. Hừ, nếu dám nôn tun tóe làm bẩn ghế sa lon, tôi bắt hắn bồi thường toàn bộ gia cụ.

Lôi Văn nôn khan trong chốc lát, rốt cục cũng dừng lại, dựa vào sô pha, nửa ngày không lên tiếng.

Tôi chán ghét liếc mắt một cái nhìn hắn đặt chai rượu lên bàn, vỏ chai thật tinh mỹ, nhưng thượng đế dạy rằng, rượu bia là vạn ác chi nguyên a. Tôi không rõ, vì sao Khương Miểu cũng tốt, Hạ Tuyết cũng tốt, Lôi Văn cũng tốt, đều là những người thông minh và có năng lực cả, vì sao cứ lấy rượu mà giải sầu chứ? Đứa ngu ngốc cũng biết “Mượn rượu tiêu sầu lo càng lo” (uống rượu giải sầu chỉ càng buồn thêm) a.

Lúc này lòng tôi không thích một chút nào, tâm bắt đầu hung hăng lên, tôi cầm lấy chai rượu, không thèm quan tâm vấn đề vệ sinh, bắt chước Lôi Văn, ngửa đầu liền uống hết mấy ngụm thật lớn, lạnh quá, hương vị có chút ít nồng nặc, vừa đắng mà vừa cay, nhưng cũng có chút ít vị hoa quả không rõ lắm, nhưng không phải rất khó uống.

Tôi lau khóe miệng, nhìn cái chai liếc mắt một cái. Ân, hình như là Whiskey, mỗi lần tôi uống rượu, đều hận không thể đổi nó lấy gấp 10 lần trà xanh hay nước trái cây, uống nhiều như vậy một lúc khiến đầu cảm thấy choáng váng một hồi.

Rượu lạnh băng băng vào bụng, đột nhiên trở nên nóng hổi, mới vừa rồi cả người lạnh run đến tứ chi, bây giờ lại có một luồng nhiệt khí len lỏi bên trong. Ân, rượu xem ra cũng có công dụng để sưởi ấm a. Quả thật nếu muốn chống lạnh vào mùa đông, rượu xái chừng cũng hiệu quả rất cao.

Tôi ngây ngất mà miên man suy nghĩ, mắt liếc thấy Lôi Văn người kia đang là mẫu điển hình cho tình trạng “Ruồi bọ say”, uống say luôn nói những câu vô nghĩa, tôi đang chờ tiếp chiêu đây.

Lôi Văn trầm mặc một hồi lâu, ngay khi tôi kiên nhẫn sắp cạn khô, hắn rốt cục mới chậm rì rì mà hít sâu một hơi, tôi thì hận không thể đem con dao kề lên cổ hắn, có nói hay không, không nói thì biến a. Nhưng nghĩ đến hắn lúc này trông thật “Bi thảm”, tâm tình lại thấy cảm thông, ngăn cản tôi thốt ra những lời nói lạnh nhạt.

Lại nhịn trong chốc lát, Lôi Văn cuối cùng cũng mở miệng, “Thiên Tình, cậu nói xem tôi là người làm cho người ta ghét như vậy sao?”

Đúng vậy! Tôi oán hận mà đem cái chăn trên ghế sa lon khoác trên người, trông thật giống một cái bánh chưng đang cuộn mình ở góc sô pha. Không khí nóng hổi ít ỏi trong nhà đã sớm theo cánh cửa chính đang mở kia mà biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, may mắn ở trong ban công cũng không quá lạnh, bằng không tôi ăn mặc đơn bạc như thế đã sớm đông lạnh thành tảng băng rồi.

“Phương Thiên Tình đã từ chức.”

A? Tôi sợ tới mức miệng đều quên khép lại, sao lại thế này?

“Công việc của nàng đang yên đang lành, nhưng không muốn đứng cùng tôi ở cùng một cái mái hiên nên nghỉ rồi.”

Lôi Văn nói xong, tôi lại bị tin kinh thiên chấn địa này làm cả kinh, nửa ngày ngồi đó thất thần. Thật vất vả mới tìm được Phương Thiên Tình, lại chạy mất rồi sao?