Chương 12

Lần này những người bạn cũ tụ tập tại một quán chuyên bán món cay mà tôi thực thích: quán Tứ Xuyên, tôi thích ăn nhất là đồ cay, uống trà nóng, những sự kí©h thí©ɧ kết hợp lại khiến người ta đổ mồ hôi, mỗi lần từng giọt mồ hôi nhỏ giọt ra, tôi lại có cảm giác rất nhẹ nhõm.

Tới quán ăn, tôi theo thường lệ trước tiên gọi 3 món có hình tiểu trái ớt cộng thêm một hình tiểu ngọn lửa trong thực đơn của quán, tôi cũng rất thích “Ăn lạt” nữa.

Ngẩng đầu liền thấy mấy vị nữ tử cười mà như không cười nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi nổi cả da gà, vội vàng đút tay vào túi trước, “Sao vậy a? Các cậu mời trước mà, chẳng lẽ muốn đổi ý sao?”

Vài nữ nhân từ hồi đại học trở thành bằng hữu khá thân của tôi, có lẽ đại khái là bởi vì tính tình tôi thật sự quá hiền, nên họ không thể ngừng trêu chọc tôi được, đương nhiên các nàng so với “Hồ bằng cẩu hữu” hai vị đang ở nhà kia cũng một chín một mười.

Tôi không biết các nàng lần này lại đang âm mưu gì, cố ý biểu hiện sự sợ hãi hơi quá mức ra, trong lòng âm thầm cầu nguyện các vị mỹ nữ đừng đùa quá trớn.

Từng có một lần, các nàng mỗi người dẫn theo một người tạm xem như có chút ít “Tư sắc” “Nam thanh niên khoái hôn” tới tham gia buổi sinh nhật party của tôi, còn nói cho tôi nghe đó là “Quà sinh nhật ” các nàng tặng tôi, mỗi người đều là “Hàng mới” cả, bảo tôi tuỳ ý chọn một người làm bạn trai đi, để tô màu thêm cho cuộc sống độc thân “Nhàm chán “của tôi đây.

Tôi dĩ nhiên là xin họ tha cho kẻ bất tài này, nhưng mà các nàng cũng không để lãng phí mấy người “Nam thanh niên khoái hôn” kia, ai nấy đều lấy về mà tự “Tiêu hóa”, làm bạn trai ngắn hạn và cả dài hạn cho các mỹ nữ, trong số đó có một người còn tu thành chính quả, trở thành lang quân một vị mỹ nữ trong đó, chuyện đó đến tận nay vẫn là “Trò cười “của nhóm chúng tôi.

Tôi cảm thấy việc này chứng minh được một chân lý nhân sinh phổ biến: “Hại nhân sẽ hại mình, cứu người là tự cứu bản thân”, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì tôi thật không dám khẳng định hôn nhân đối với mấy nha đầu nguyên bản luôn thích vui đùa yêu cười kia đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu. Thấy tên vô tâm không phế kia suốt ngày bận bịu việc gạo muối, cố gắng xây dựng mối quan hệ bình đẳng với yêu nữ bà bà, khi ồn ào cãi nhau với lang quân một trận lại chạy đến nhà của tôi kể khổ, ầm ỹ xong rồi lại chạy về tiếp tục cuộc sống của mình, không đếm xỉa gì đến tôi nữa, không biết phải đánh giá hạnh phúc của nàng bằng từ gì đây a.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, người ngoài biết nói gì đây? Câu châm ngôn có nói, “Giầy không hợp chân, chỉ có chân biết”.

Bạn bè la tôi một tiếng, “Tiểu tham tiền, sẽ không để cho cậu mời đâu, tự nhiên đi, có người đãi mà.”

Nàng nói chưa dứt lời bất chợt lại cảm thấy lạnh sống lưng, tuy rằng đã trải qua lần sinh nhật đó, các nàng bị tôi trăm năm khó gặp mà mắng cho một trận, nhưng những việc bà mối này cũng không giảm đi, ngược lại còn nhiều hơn nữa, không hiểu các nữ nhân khó giữ được hương vị trầm mê trong trò chơi yêu đương này liệu có phải đang mất cân đối lượng hormone hay không.

Tôi bắt đầu lo lắng có nên thừa dịp “Chủ xị” còn chưa hiện thân, lẹ làng mà chuồn êm đi cho rồi không. Nhưng những cô nàng này rất hiểu tôi, thấy thần sắc tôi không ổn, liền biết tôi đang định làm gì, bèn lại gần cầm lấy cánh tay tôi cười đến vô cùng ngọt ngào mà nói, “Muốn chạy đi đâu a? Chúng tớ đã điều tra kỹ rồi, hôm nay cậu không có tăng ca.”

Tôi chỉ có thể ngượng ngùng mà cười theo, nói, “Đi vệ sinh, đi vệ sinh a.”

Ngồi chồm hổm ở trong WC, dự cảm điềm xấu càng ngày càng mãnh liệt, tôi thật muốn phủi mông lập tức chạy lấy người, nhưng các nàng đã khôn lõi giữ điện thoại di động với ví tôi mất rồi, thậm chí áo khoác ngoài cũng để ở chỗ ngồi, người không có đồng xu nào dính túi tôi không thể nào trở về nhà a, hiện tại lại đang là mùa đông, bên ngoài lạnh lẽo đến mức ngay cả những con chó hoang cũng không thấy nữa.

Nghĩ muốn nát đầu cũng không ra sáng kiến nào hay ho, thôi đành đơn giản thoải mái đi ra ngoài thôi, dù sao Lam Thiên Tình đây cũng có kinh nghiệm sa trường mà, làm gì có tên nào không ứng phó nổi, binh tới lấy tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, chẳng có gì là khó khăn cả.

Cố gắng tự an ủi, tôi trở về phòng ăn, không ngoài sở liệu, bên cạnh chỗ ngồi của tôi chẳng biết tại sao lại có thêm một nam nhân, nhưng sao bóng dáng lại quen như thế?

Hình như cảm giác được tôi nhìn chăm chú, hắn chậm rãi quay đầu lại, cằm tôi cơ hồ muốn rớt xuống đất, đây không phải là Lôi Văn sao?

Nói đến Lôi Văn, đây cũng là một trong những người bạn rắc rối của tôi. Lúc trước hắn và tôi là bằng hữu, tự nhiên nổi điên nói hắn thích tôi, mà tôi không thể tiếp nhận sự chuyển biến quá lớn như vậy, kết quả là ngay cả thành bằng hữu cũng không làm được.

Ân, tôi lần đó cự tuyệt hắn dùng cái cớ gì nhỉ? A, hình như là “Không đủ trưởng thành, không có cảm giác an toàn.” Mắc cười, 20 tuổi đầu rồi mà chỉ biết ăn, nhàn nhã đi chơi từ Đông sang Tây giống một tiểu hài tử như thế mà có thể trưởng thành mới là lạ đó.

Không biết có phải là bị tôi kí©h thí©ɧ hay không, nhưng sau đó Lôi Văn rất chăm chỉ học hành, năm thứ tư đi xuất ngoại, nếu tôi không phải là người hoàn toàn không có cảm giác với người khác phái thì chắc chỉ biết trơ mắt hối hận, hận không thể quay ngược thời gian lại được thôi.

Lôi Văn năm đó là một thiếu niên ngây ngô, cười rộ lên mặt rất baby, hiện tại quả nhiên là đã “Trưởng thành”, mặc nguyên bộ tây trang, môi luôn cười mỉm, có lẽ là ảo giác nhưng nam tử trước mắt này lại không còn nụ cười sảng khoái thẳng thắn và ấm áp mà năm đó tôi thích nhìn nữa.

Ngẫm lại cũng thật thương cảm cho hắn, tên tiếng Anh của Lôi Văn là Eleven cùng ngoại hiệu là “Thập nhất lang”, tất cả đều là tôi đặt cho, dựa theo phát âm tiếng Anh tên hắn. Nhưng bây giờ hai chúng tôi lại giống như người xa lạ, khách khí mà chào nhau.

Những đứa bạn biết chuyện đều nói là do tôi không chịu nhận tình cảm của hắn nên mới cảm thấy áy náy, còn nhất trí cho rằng chẳng qua là tôi chưa nhận ra tình cảm mà mình dành cho Lôi Văn thôi, nghe xong tôi thật không biết nên cười hay nên khóc, một đám nữ nhân giống như bị tên điên nào đó tẩy não vậy, hoàn toàn không thèm nghe câu giải thích “Chỉ là bằng hữu” của người trong cuộc là tôi đây.

Trách không được các nàng lần này thần thần bí bí, chắc là biết Lôi Văn đã trở lại chứ gì? Nhưng sao các nàng lúc này lại ngại ngùng như thế?

Tôi quét mắt qua, ha ha, khó trách, bên cạnh Lôi Văn có một cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi kế bên, tuy rằng biểu cảm có chút lạnh lùng, nhưng vẫn không thể phủ nhận, nàng thoạt nhìn so với tôi xứng với Lôi Văn đã trưởng thành hơn nhiều. Kịch truyền hình đã xem nhiều rồi, chẳng lẽ muốn Lôi Văn sẽ cứ như vậy hy vọng mà chờ tôi hồi tâm chuyển ý sao? Như vậy thì ai mà sống được a?

Chuyện với Lôi Văn, tôi không nghĩ gì cả, cho nên lúc này tôi cứ thoải mái mà ngồi xuống cạnh người kia, nhìn các vị mỹ nữ chung quanh một vòng, mắt chạm mắt, đều xấu hổ mà tránh đi. Tốt lắm, kể từ nay về sau, ít nhất hơn nửa năm nữa sẽ không ai dám đến làm phiền tôi nữa, về nhà chắc phải làm một vài ly trà Trúc Giang mới được, mùa đông đó là thức uống tốt nhất đấy.

Lôi Văn cười cười mà nhìn tôi, “Thiên Tình tinh thần vẫn là tốt như vậy a!” Hắn chỉ chỉ nữ hài tử bên cạnh, “Tôi giới thiệu một chút, đây là đồng sự của tôi.

Nhìn vẻ mặt của hắn đã biết Lôi Văn rất ái mộ cô bé này, “Nàng cũng tên Thiên Tình đó, Phương Thiên Tình. Nhưng mà tất cả mọi người đều gọi tên tiếng Anh của nàng, SUNNY. Tôi cũng có nói nàng nghe tôi có một cô bạn cũ cũng tên Thiên Tình, gặp được các cậu cũng hữu duyên a, nên kéo nàng tới đây một chút.”

Miệng tôi há hốc thật to, không thể nào? Có thể có chuyện trùng hợp như thế sao? Thế giới thật sự quá nhỏ, lão thiên gia (ông trời) ngài không phải đang đùa tôi chứ? Lôi Văn quả nhiên hiểu lầm biểu cảm đó, ha ha cười nói, “Hắc, đừng nghĩ nhiều quá!”

Vẻ mặt của hắn thập phần bình thường, so sánh Lôi Văn khi xưa tôi quen với khi hắn trưởng thành thì tôi biết, hắn đã thật sự quên tôi rồi. Sự hiểu lầm bị kéo dài theo thời gian kia trong nháy mắt tựa hồ đã hết, tình cảm ngày xưa chẳng phân biệt được tình bạn hay tình yêu đã trở lại.

Trong lúc nhất thời, tôi không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cơ hồ có thể thấy tiếng thở dài trong thâm tâm, nguyên lai trong lòng tôi có chút áy náy đối với hắn.

Chúng tôi rất ăn ý mà nhìn nhau cười, bức tường ngăn cách vô hình những năm gần đây giữa chúng tôi dường như cũng đã biến mất.

Không khí bữa tiệc đang có chút quỷ dị mà ngại ngùng, khi thấy hai người chúng tôi cười với nhau trở nên thoải mái hơn rất nhiều, đám bạn nữ nhân thích chỏ mũi vào chuyện người khác kia tuy rằng vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi, nhưng phỏng chừng là giác quan thứ sáu nhạy cảm của nữ nhân mách bảo các nàng: đừng nói gì nữa. Trong lúc nhất thời, không khí vui vẻ hẳn lên, mọi người lại bắt đầu bữa tiệc.

Nói đến bộ dạng hiện tại, tôi nhìn bộ dáng các nàng giống như vừa sống sót sau tai nạn vậy, âm thầm buồn cười, cũng không biết kết tội các nàng ra sao đây? Trong lòng không thể nói là hoàn toàn buồn bực được, dù sao đây cũng là sự quan tâm đáng trân trọng tuy có đôi chút nhiệt tình thái quá của họ. Nhưng hơi tiếc một chút, ngay cả tôi cũng muốn làm rõ xem đến tột cùng tôi đang chờ mong một dạng tình yêu như thế nào đây, bằng hữu dù sao cũng là người ngoài cuộc, họ có thể làm được gì đây cơ chứ?

Nhìn Lôi Văn dùng ánh mắt ái mộ nhìn nữ hài tử có phần lãnh đạm kia, tôi đột nhiên rất muốn cười ra tiếng, người kia không phải quá lộ liễu hay sao? Tôi thật nhìn đoán không ra, Phương Thiên Tình nếu không lầm thì thích nữ tử a. Nhưng mà có lẽ nàng ở trước mặt Lôi Văn không lộ rõ bản thân, mà cũng có lẽ vì tên chúng tôi giống nhau nữa, nên tôi cũng chưa được diện kiến người bạn cũ Phương Thiên Tình trong “Câu chuyện xưa” kia.

Khẽ ho khan một tiếng, tôi làm bộ như không có việc gì hỏi thăm người thần bí nọ,

“Phương tiểu thư trước đây có phải học ở trường đại học X khoa thiết kế không a?”

Từ nãy đến giờ chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ đề cập đến công việc của mọi người, Lôi Văn và Phương Thiên Tình đều là những nhân viên cao cấp của một công ty truyền thông nước ngoài, gần đây mới từ hải ngoại trở về Trung Quốc làm việc, ngoại trừ biết nàng tốt nghiệp đại học sau đó ra nước ngoài làm việc ra, thì không thấy nàng đề cập gì đến trường học cũ cả.

Cho nên khi tôi mới vừa hỏi, tất cả mọi người thực kinh ngạc, ngay cả Phương Thiên Tình sắc mặt lãnh đạm cũng rõ ràng sửng sốt một chút, “Làm sao bạn biết được?”

Đúng là số trời mà! ~~~ Lôi Văn, tôi thật rất muốn khóc thương giùm cậu a.

~~~