Chương 11

Nằm ở trên chiếc giường thoải mái nhỏ nhắn của mình, tôi đột nhiên cảm thấy lúc nãy mình thật ngốc, mỹ nữ a, lại còn chủ động nữa chứ, đây không phải là vận may mỗi ngày có thể gặp được, bỏ lỡ cơ hội này, sau này đừng mong gặp được nữa.

Nhịn không được cười rộ lên, nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cũng không phải việc Lam Thiên Tình tôi có thể làm được a.

An tâm mà nhắm mắt lại, tuy rằng trong lòng có chút ít tiếc nuối, nhưng lý trí và trực giác đều nói cho tôi biết, hành động vừa rồi rất đúng.

Khi chuông cửa reng lên, tôi vẫn còn giống như Alice đang dạo chơi trong mơ, theo bản năng mà đạp chăn ra, tôi không muốn ra mở cửa, hy vọng vị khách tới lúc sáng sớm này có thể tự biết điều mà rời đi, làm ơn cho tôi có thể làm biếng ngủ nướng một chút vào cuối tuần đi.

Đáng tiếc vị này vẫn kiên nhẫn bám riết không tha, chuông cửa vang lên ít nhất khoảng 3 phút sau, tôi đành đầu hàng, nếu không các vị hàng xóm lại xông ra trách cứ tôi làm phiền họ nữa mất.

Nhìn từ lỗ mắt mèo ra ngoài, là hai người mặt mũi hơi nhăn lại một chút, Khương Miểu có chút không kiên nhẫn, Hạ Tuyết thì không có biểu cảm nào cả. Tôi bất đắc dĩ mà mở cửa, Khương Miểu tự nhiên lách qua tôi mà vào, Hạ Tuyết miễn cưỡng cười cười, tôi cũng giả như không có việc gì cả, khách khí mà mời nàng vào cửa.

Khương Miểu đánh giá phòng khách trong chốc lát, lệch đầu nhìn tôi, “Chưa thấy ngươi mặc đồ ngủ bao giờ, rất đáng yêu nha. Nhìn đoán không ra, ngươi thật lợi hại, có thể ở trong căn phòng tốt như vậy.”

Tôi có chút xấu hổ, dù sao bộ dạng ở nhà này ngoại trừ người nhà và những bằng hữu rất thân, thì người ngoài nhìn thấy không nhiều lắm, vì thế đi vào phòng bếp, định lấy cho các nàng một ít nước uống, “Đấy là một vị trưởng bối tặng cho tôi, bản thân tôi mua không nổi đâu.”

Khương Miểu bĩu môi, “Tiểu hài tử nhà có tiền thật hạnh phúc a. Trách không được ngươi đi làm luôn hờ hững, muốn làm mới làm. Người khác đều vì có tiền mua nhà mà phải phấn đấu ít nhất mười mấy năm, ngươi thì chả cần.”

Lời này không phải cũng quá võ đoán sao? Tôi thừa nhận ở công ty tuy rằng không tính là một nhân viên chăm chỉ nhất, nhưng cũng thuộc loại phải chịu mệt nhọc chứ a.

“Ngươi nói lời này sao vô trách nhiệm quá, chẳng phải việc nào ngươi giao cho tôi, tôi đều hoàn thành đúng hạn hay sao? So với mấy tên chuyên kéo dài thời gian kia thì tôi phải được bầu là người đáng tin cậy nhất chứ.”

Tôi lấy một hộp nước trái cây và một hộp sữa, mang theo cả một bịch ly giấy để trên bàn trà, “Nhà của tôi không có rượu, hai người muốn uống gì thì tự lấy đi.”

Lại xem đồng hồ, đã gần 10h, “Hai người cứ tự nhiên, tôi muốn đi tắm một lát.”

Ngày hôm qua trở về đã rất khuya, tôi liền đi ngủ luôn, bây giờ trên người khá rít, thật sự không thích chút nào. Vội vàng giặt sạch một cái khăn tắm, tôi thay áo ngủ, không quen dùng bộ dạng này mà tiếp khách.

Trở lại phòng khách, Khương Miểu cùng Hạ Tuyết đang ngồi ở trên ghế sa lon trò chuyện cái gì đó, thấy tôi đi ra, Khương Miểu huýt một tiếng, “Mỹ nữ tắm xong rồi!”

Nàng lập tức không vừa lòng mà nhắc nhở, “Ở nhà ăn mặc sao lại chỉnh tề như vậy? Bộ áo ngủ hồi nãy cũng rất đáng yêu mà, sao lại thay ra a!”

Tôi chỉ cười cười, hoàn toàn không biết phải nói gì với sắc nữ tỷ tỷ này cho phải.

Khương Miểu bắt đầu hưng trí dạt dào mà đi tham quan phòng của tôi, tôi cùng Hạ Tuyết ngồi ở phòng khách, cả hai đều có một chút xấu hổ.

Tôi rót một ly sữa cho mình, uống ừng ực một hơi để che giấu cõi lòng, tôi không biết nàng có nhớ rõ chuyện tối qua hay không, hy vọng nàng có thể quên hết đi.

“Bụng rỗng uống sữa không tốt cho cơ thể, nhất là sữa lạnh nữa.” Hạ Tuyết cau mày khuyên tôi, “Cô nên ăn chút bánh mì dằn bụng đi.”

Thiếu chút nữa tôi bị sặc, tôi đoán nàng đại khái cũng rất biết chiếu cố người khác, nhưng nguyên lai không nhìn ra lại chu đáo như thế.

Nhìn đến bộ dạng chật vật của tôi, Hạ Tuyết nhịn không được cười rộ lên, “Khương Miểu nói cô có đôi khi rất giống tiểu hài tử, xem ra thật đúng là như vậy.”

Tôi không nói gì chỉ nhún nhún vai, “Bởi vì ở nhà nên như thế, mà cũng có thể trong tiềm thức tôi không xem mình đã lớn.”

Hạ Tuyết gật gật đầu, “Đúng vậy a, làm người lớn là việc thực vất vả.” Nàng mỉm cười nhìn đôi mắt của tôi, “Cho nên thỉnh thoảng sẽ muốn uống chút rượu, phóng túng một chút, uống say sẽ dễ mà nói hưu nói vượn, nhưng khi tỉnh lại sẽ thấy xấu hổ. Hy vọng đêm qua tôi và Khương Miểu không làm phiền cô nhiều.”

Tôi nhếch miệng cười cười, làm bộ như mơ hồ, “Đêm qua sao? Tôi cũng uống hơi nhiều, cũng không nhớ rõ lắm. Về sau hay là uống ít một chút đi, buổi sáng thức dậy đau đầu quá.”

Khi chúng tôi đang nói chuyện, Khương Miểu đã đi tham quan hết phòng, trở lại phòng khách liền hỏi, “Hai người đang nói cái gì đó?”

Tôi ra vẻ nghiêm túc mà nhìn nàng, “Đang nói chúng ta phải trân trọng thân thể, không được uống rượu quá độ.”

Khương Miểu “Xì” một tiếng, “Thiên Tình, không phải tôi đã nói rồi sao, ngươi thật nhàm chán. Sao có thể giống một người trẻ tuổi nơi thành phố được? Giống bà cụ non hơn đó.”

Tôi nhún nhún vai, không thèm quan tâm, “Hai người hôm nay có kế hoạch gì không?” Đi nhanh lên đi, cho tôi yên tĩnh một chút.

Khương Miểu hiển nhiên không thèm đáp ứng nguyện vọng nhỏ nhoi ấy, cư nhiên đỉnh đạc mà mời tôi, “Đi thôi, cũng giữa trưa rồi, cùng đi ăn cơm trưa đi.”

Tôi lắc đầu, “Không cần, trong nhà có đồ ăn, tôi không muốn đi ra ngoài ăn.”

Thực không biết bắt đầu từ lúc nào tôi và Khương Miểu trở thành thế này, cơ hồ giống như bằng hữu ở chung với nhau nhiều năm rồi vậy. Trách không được người Trung Quốc tôn trọng văn hóa rượu, cùng nhau uống rượu chung một lần, quả nhiên giao tình lại tăng thêm đáng kể.

Khương Miểu nghe xong, con mắt sáng lên, “Ý kiến hay a, ở đây làm đồ ăn đi! Ha ha ở nhà nấu cơm cũng được lắm, tôi còn chưa thưởng thức tài nghệ của ngươi đâu a.”

Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên nói gì cho phải, lời của tôi rất dễ hiểu là không hề có ý chiêu đãi các nàng mà. Nhưng hôm qua mới ăn chùa của người ta bữa ăn đắt tiền như thế, lúc này yêu cầu tôi nấu lại một vài món tại nhà, thật sự không thể cự tuyệt a.

Tôi chỉ cười cười, đành đáp ứng, hôm trước mới mua ít đồ ăn, hẳn là có thể ứng phó một chút.

Nấu cơm cho nữ tử phiền hơn bình thường nhiều, khi tôi ở phòng bếp ngốc lăng mà thái rau, Khương Miểu đứng bên cạnh chỉ đạo kỹ thuật. Tôi thừa nhận, tôi kỳ thật nấu cơm không thể gọi là ngon, chẳng qua miễn cưỡng mà nói là đủ để nuôi sống chính mình thôi.

Khương Miểu là người tôn trọng chủ nghĩa hoàn mỹ, vẻ mặt nàng khủng hoảng mà nhìn kỹ thuật xắt rau kém cỏi trước mắt, khiến cho tôi càng thêm luống cuống tay chân, rốt cục đại tiểu thư ra lệnh một tiếng, “Thôi bỏ đi, để chúng ta làm cho.”

Tiếp nhận con dao, Khương Miểu mặc tạp dề, thuần thục mà xắt bắp cải đáng thương bị tôi tra tấn nãy giờ cơ hồ nhìn không ra được hình dạng, Hạ Tuyết cũng vào giúp. Tôi tựa vào cửa phòng bếp, có chút kinh ngạc, thoạt nhìn các nàng mới là người mười ngón không bao giờ phải đυ.ng vào việc gì, không ngờ động tác thuần thục không kém mẹ tôi bao nhiêu, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Có chút buồn cười mà chạy ra sô pha, tôi thích ý mà mở TV xem, vòng qua vòng lại một hồi thành ra các nàng nấu cơm cho tôi ăn, làm người ngốc một chút quả nhiên vẫn mới là có lợi a.

Tay nghề hai nàng không tồi chút nào, ngoại trừ khi ở nhà thì mẹ dạy cho nấu, không thôi tôi cũng tự học mà thôi, nhưng cơm trưa hai nàng làm thực khiến tôi vừa lòng.

Cứ thường xuyên qua lại như vậy, tôi và Khương Miểu, Hạ Tuyết tựa hồ càng thân nhau hơn vài phần, nhất là khi ở bãi đỗ xe, trông thấy chủ chiếc xe Audi nổi trận lôi đình, ba người chúng tôi rất ăn ý mà bày ra vẻ mặt vô tội, đợi cho gã mập mạp kia bất đắc dĩ mà lái xe đi rửa, mới cùng lúc bật cười nghiêng ngả. Nhìn hai người bọn họ cười đến run rẩy hết cả người, tôi biết mình lại vừa có thêm hai vị bằng hữu khá phiền hà đây, nhưng mà việc này xem ra cũng rất tốt.

Kỳ thật sự phiền hà thật sự cũng đã đến, ví dụ như gần đây, tôi uống nước hay bị sặc, ăn cơm lại bị nghẹn, cho nên khi vài bạn học cũ rủ đi ăn cơm, tôi do dự không biết nên đáp ứng hay không, lo sẽ lại có việc không hay gì xảy ra nữa. Nhưng mấy người kia thật sự rất biết ăn nói, khi tôi nêu lý do để cự tuyệt ra thì bị bọn họ khách sáo nói mấy câu, tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn mà đáp ứng thôi.

~~~