Chương 19: Tách biệt

Từ lúc công chúa rời phủ nha hoàn canh giữ cũng không còn thấy được phò mã nữa, chắc là nghĩ lại trốn đâu đó đói sẽ trở về thôi.

Đoàn binh của Vĩnh Duy Trọng đã chuẩn bị xong rời thành, hai bên dân chúng cũng chờ đợi ngắm nhìn vị tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, trong hoàng thành cửa vẫn chưa mở không rõ từ đâu trong đoàn binh, có vào người phóng ra bắt đầu hạ sát ngự lâm quân, bao vây lấy hoàng thượng, "Vĩnh Duy Trọng , ngươi ..."

"Thần hỏi hoàng thượng có gả công chúa cho thần không?"

"Ngươi ngu si đến mức độ này sao?"

"Haha thần nhiều lần vì đất nước xã thân, nhìn những huynh đệ chết trên sa trường, cắn răng chịu đói khi lương thực chưa đến chỉ để đổi lại một người, Công chúa Hoa Yên vậy mà hoàng thượng nhẫn tâm đem nàng gả cho một kẻ chỉ biết chữ"

"Trẫm cho ngươi rút binh lại, cơ hội cuối trẫm xem như chưa có chuyện gì"

"Haha Hoàng thượng người còn ngây thơ sao, cả hoàng cung này đã được quân lính của thần bao vây rồi, hoàng thượng với số lượng ngự lâm quân ít ỏi đấy mà chống lại quân lính sa trường sao, hoang đường, chưa nói đến Ninh thừa tướng một mực muốn có thiên hạ, thần chỉ giúp một tay trừ khử hoàng thượng thôi"

"Ninh ... khanh ...", một thanh kiếm kề sát cổ hoàng thượng

"Sao nào Minh Thiên Dân mau nói trước thiên hạ đi, ngươi sẽ truyền ngôi lại cho ta, đương nhiên ta sẽ không hại chết thái tử đâu, cùng lắm nể mặt ngươi cho hắn một con đường sống, nhưng bản thân ta không nghĩ những nữ nhi của ngươi sẽ tốt đâu, Lữ Nguyệt công chùa cùng Tâm Như công chúa quả là mỹ nhân thật đáng để hầu hạ ta"

"Ngươi"

"Nào nào nhanh đi cả ngự lâm quân này đều là của ta rồi, các ngươi còn đứng ngây người ra đó làm gì mau lấy đầu hắn xuống"

"Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi lão Ninh", một giọng trong trẻo vang lên

"Tiểu nha đầu, phò mã nhà ngươi giờ ắt hẳn cũng đã bị hạ sát, thôi coi như ta lập công đức, tìm cho nha đầu ngươi một phò mã, Vĩnh Duy Trọng là trang anh hùng thật sự xứng với ngươi"

"Phụ hoàng ngươi còn lời nào nói nữa không?"

"Yên nhi là phụ hoàng đã sai khi lại nghe lời tên phản đồ này"

"Phản đồ, nếu năm đó tiên đế không cướp ngôi vị từ hoàng huynh thì ta đã không lưu lạc tứ sứ, ta cũng chỉ là tìm lại thứ vốn dĩ thuộc về ta mà thôi"

"Chuyện xưa không nên nhắc"

"Lỗi lầm của tổ tiên, nhi tử tôn tử đều phải gánh, các ngươi ngày hôm nay đều thành vật tế cho phụ hoàng, gϊếŧ"

"KHOAN, Vĩnh Duy Trọng nếu ngươi cứu phụ hoàng bổn cung sẽ đi theo ngươi", Hoa Yên không nghĩ mình phải dùng đến hạ sách này

"Các ngươi xem thường trẫm quá đấy, hôm nay trẫm sẽ đại khai sát giới, ngươi sẽ phải đền tội"

Hoàng thượng thủ thế bắt đầu ra chiêu thức, một quyền hạ 10 người, trước sự chứng kiến của cả hoàng tộc, người anh dũng chiến đấu, bên cạnh Vĩnh Duy Trọng đột phá hạ lệnh cho quân cứu giá, cùng với người của công chúa, thế gọng kiềm siết chặt, lão cáo già thừa tướng không phục tự vẫn, còn thuộc hạ thì bị bắt lại không dưới ngàn người, cuối cùng hắn lão cáo già đã thấy gì đó đôi mắt hắn mở to, "Không ngờ ta lại thua ngươi"

Trận chiến không kéo dài nhưng thiệt hại không ít hoàng thượng long thể không ổn định liền được người mang về cung nghỉ ngơi, còn Hoa Yên theo lời hứa đi theo đoàn quân rời kinh thành, sự việc không ngờ đến nhất của Y Thần

---

Sau khi lấy lại sức khỏe, bên cạnh không thấy Hoa Yên chỉ thấy Tuệ Ngôn, "Ta ngủ mấy ngày rồi"

"Người đã ngủ 1 tháng"

"Cái gì? Tuệ Ngôn ngươi nói công chúa hiện giờ đang ở đâu?"

"Đang ở biên cương cùng Vĩnh tướng quân"

"HẢ"

"Phò mã người bĩnh tĩnh, để nô tì kể lại mọi chuyện"

"Không, Tuệ Ngôn chuẩn bị đi, chúng ta đến biên cương mang công chúa về"

"Không được phò mã, công chúa đã hứa sẽ đi theo Vĩnh tướng quân, không thể quay về"

"Các ngươi làm vậy thật phí công của ta"

"Phò mã ý người là ..."

"Chứ ngươi nghĩ tại sao hoàng thượng lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy, ngự lâm quân cũng nghe theo chỉ thị của hoàng thượng, tại sao lúc áp chế hắn, hắn lại bất động chịu trói"

"Phò mã..."

"Còn nói nữa ta không cho ngươi theo bây giờ, rõ ràng là hoàng thượng tự thoát khỏi vòng vây, hắn có cứu giá đâu, tự động dám rời đi, nhất định phải mang nàng về"

"Vâng phò mã"

"Triệu tập mọi người đi, tạm thời sẽ không đi dễ dàng như vậy được đâu, cái lũ chân tay thật đúng phiền phức còn phải nhiều việc để làm, Tuệ Ngôn chúng ta chia ra, ngươi đến doanh trại nói cho công chúa biết, bảo nàng đợi ta, sẽ lâu nhưng khi ta đến đón bảo Vĩnh tướng quân của nàng đến đấu với ta một trận nếu không hắn sẽ không chịu buông bỏ đâu"

"Phò mã, chẳng lẽ ..."

"Bới phí phạm thời gian, nhanh đi"

"Vâng vâng"

Tập trung mọi người lại bắt đầu nghe lệnh

"Chúng ta sẽ đi theo tổ đội 5 người giả làm người giang hồ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ để đánh động bọn chúng, khi đã đến nơi thì để lại tin hiệu, bắt đầu truy xét, bất lợi rút ngay, các ngươi sẽ hội cùng ta xử lý tay chân của chúng, đội của Tuệ Ngôn dùng mọi sức lực đến báo cho công chúa, đứng để ta đến mà công chúa có việc gì!"

"Vâng"

"Còn nữa, không được tin ai hết, phải thấy ta mới được bẩm báo, không được bỏ mạng, ta nghĩ những chuyện này không đáng để các ngươi bỏ mạng, bây giờ bọn chúng như rắn không đầu sẽ rất loạn, ta đi chặt mấy cái đầu dự phòng là được, sau 5 ngày sẽ tìm đến Xuyên Ngân, các ngươi hãy chuẩn bị đi"

"Phò mã người hoạt động một mình sao?"

"Các ngươi lo giữ cái mạng hơn là lo cho ta đấy"

"Vâng"

Lần đầu chứng kiến một phò mã hoàn toàn khác không phải là bám lấy công chúa, mà là một thủ lĩnh, cái sát khí đè nặng lên đôi chân của từng người, lúc này Tuệ Ngôn đã hiểu vì sao Tri Liên lại chấp nhận vị phò mã này, lần đầu nàng biết đến chữ sợ, một chữ sợ khủng khϊếp

"Tuệ Ngôn ta tin ngươi sẽ an toàn đến chỗ công chúa, đường đi cẩn thận một chút, bọn chúng không mạnh nhưng khá đông đấy"

"Vâng phò mã"

"Tốt, lập tức thực hiện"