Chương 20: Bức thư đầu tiên

Biên cương một tướng quân đang cố lấy lòng một nữ nhân bằng những thế kiếm chiêu đao của mình, cũng đã hơn 1 tháng rồi nhìn biên cương dân chúng lầm than thật sự khiến nàng đau lòng, ngày ngày nhìn bọn chúng đến khiêu chiến, nàng hận tại sao nàng không phải nam nhân mà một trận tử chiến với chúng, lại nhìn kẻ suốt ngày muốn lấy lòng nàng mà không màng cho dân chúng, ngày càng hình tượng càng thấy ghê tởm

"Công chúa thấy mạc tướng múa như vậy thế nào, có uy dũng lắm không?"

"Bổn cung không thích kiếm"

"Vậy mạc tướng múa thương cho người xem"

"Bổn cung mệt rồi không muốn xem"

"Công chúa người đồng ý theo ta đến biên cương này mà người không chịu mở lòng với ta"

"Vĩnh tướng quân bổn cung đồng ý theo ngươi cũng là kế sách nhất thời, bổn cung không nói sẽ lấy ngươi hay gã cho ngươi, phò mã của bổn cung chưa chết, tại sao bổn cung phải đối xử tốt với ngươi, nên nhớ ngươi đã từng có ý định phản, bổn cung chỉ canh chừng ngươi mà thôi"

"Ta không tin, nhất định một ngày không xa ta sẽ khiến nàng cảm động"

"Bổn cung về phòng đây, đừng đến quấy rầy"

Hoa Yên chán ngán nàng nhớ tiểu Thần của nàng, thường thì lúc này nàng sẽ chọc ghẹo sẽ rất vui vẻ hơn tháng nay ở doanh phòng thật quá sức tù túng, mấy binh sĩ làm loạn đều là những người thử độc mới của nàng, nhưng vẫn không mạnh bằng Độc Nhất

Từ cửa Tuệ Ngôn chạy vào, "Công chúa có tin khẩn cấp"

Hoa Yên ngạc nhiên, "Tuệ Ngôn, sao ngươi lại đến đây, chả phải bổn cung dặn ngươi phải trông phò mấ sao?"

Tri Liên đưa cho Tuệ Ngôn tách trà, nàng giật luôn ấm uống cho đỡ khát, đã nhiều ngày nàng thức trắng chạy đến đây, tuy không nhanh được nhưng cũng đủ đến kịp khi chưa phát sinh chuyện gì, nàng lấy lại tinh thần, "Phò mã tỉnh rồi, người còn sai đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ của nô tì chạy đến nói cho công chúa sự thật, phò mã không phải người tầm thường"

"Cái đó bổn cung biết, khả năng ẩn nấp không bình thường"

"Không chỉ vậy đâu"

"Công chúa còn nhớ cảnh hoàng thượng đột nhiên mạnh lên không? Chỉ cần mắc xích lại, lão cáo già đó trước khi nhắm mắt đã nói một câu"

Hoa Yên lôi kí ức trở lại, "Không ngờ ta lại thua ngươi"

"Đúng vậy, mặc dù chúng ta biết trước ngự lâm quân bị hắn thâu tóm nhưng lúc đó nhìn kĩ không ai di chuyển hay nhúc nhích gì cả"

"Đúng là vậy bổn cung nghi ngờ, chưa nói đến lão đấy lại tự nguyện để chúng ta bắt lại"

"Công chúa nếu có người điều khiển được thân xác bọn chúng"

"Điều khiển thân xác sao", Hoa Yên liên tưởng đến sợi dây mà Tri Liên báo cáo, lúc đến gần phụ hoàng nàng cùng thấy có gì đó đang trói lấy tay chân, dường như điều khiển nhưng có lợi nên nàng không nghĩ đến, sau khi sắp xếp dữ liệu lại, một viễn cảnh diễn ra, và cái đêm nàng nằm trong vòng tay nói chuyện với người ngủ say, thực chất là đã bị nghe hết, khuôn mặt bất chợt hồng lên, "Được rồi bổn cung đã có câu trả lời rồi, phò mã còn dặn gì nữa không?"

"Hihi, công chúa", Tuệ Ngôn cười xảo trá, "Nô tì mấy ngày trời cực khổ lắm đấy"

"Được rồi sẽ chuẩn bị cơm cho ngươi"

"Đa tạ công chúa", từ tay nải mở ra thấy một đoản kiếm nhỏ, một bộ y phục bên trong, một bức thư, "Đây là những gì phò mã gửi gắm, Tri Liên mau dẫn ta đi ăn đi"

"Được rồi, nô tì cáo lui", Tri Liên dẫn Tuệ Ngôn xuống nhà ăn, với lệnh bài của công chúa đương nhiên ăn rất thoải mái

Hoa Yên nhìn ba thứ rồi cầm bức thứ lên có chút nặng hơn bình thường, nàng cẩn thận mở ra là một sợi dây chuyền màu đỏ rất lạ, dòng đầu tiên, "Đọc đến đây thì mặc y phục ta chuẩn bị cho nàng, đeo sợi dây ta đưa cho nàng, giữ cho kĩ đoản kiếm, nhanh đi nào, ta biết nàng rất muốn đọc nhưng vì sự an toàn và vì ta làm theo đi"

Hoa Yên cười cười với nét chữ hơi siêu vẹo có vài chữ đọc rất lâu mới phát hiện, lúc mang bộ y phục vào có gì đó là lạ không phải y phục bình thường, sợi dây hoàn toàn nổi bậc, một sợi dây hiếm có, nàng tiếp tục đọc

"Nhất định nàng cảm thấy lạ với hai món đồ mang đến, bộ y phục ta cất công may cho nàng, hy vọng là vừa không bị chật chỗ nào, ta chỉ sợ phía trên hơi chật nên đã may rộng hơn một chút so với suy nghĩ"

Hoa Yên cười nhưng suy nghĩ một chút liền hiểu được, đỏ mặt, "Ngươi ... nhưng vừa lắm"

"Nàng cũng đoán được làm sao ta biết được kích cỡ đúng không, tối nào cũng ôm nàng ngủ vừa thoải mái vừa đoán được số đo, ta yên tâm khi nàng mặc nó bởi không loại đao hay kiếm nào có thể làm rách nó khiến nàng bị tổn thường, kể cả sức mạnh vật lý cũng không làm được"

"Sức mạnh vật lý? Gặp hỏi mới được"

"Sợi dây màu đỏ đẹp không, những ngày to sợ bản thân sẽ hại đến nàng nên ta dùng máu của mình hòa cùng vào thứ ta tìm được hay vui khi nó thành công, mang bên mình sẽ dù có ác bá cùng sẽ phải ngoan ngoãn để nàng sai khiến trước mặt, dùng nó thật tốt nhé, hãy coi nó là ta để nó mang trên người nàng, nhất định hai bảo vật đấy không được rời người, y phục có thể tắm cởi nhưng sợi dây tuyệt đối không"

"Rồi bổn cung nhớ rồi"

"Chưa hết đâu thanh đoản kiếm ấy sẽ bảo vệ nàng thay ta, ta tin tưởng võ công của nàng, thân kiếm làm từ độc đấy, đừng có mà đâm lung tung chết oan đấy, ta gọi là Ma Kiếm, đừng dùng nó nhiều quá ta không có nhiều thuốc giải đâu, nguy cấp hãy dùng"

"Đúng thật lo xa"

"Nàng nghĩ ta đang lo xa đúng không, hì ta hiểu rõ tâm nàng mà, Yên Yên ta nhớ nàng, lúc tỉnh dậy không thấy nàng đâu thật sự rất lo lắng, ta biết nàng muốn xử lý chân tay của lão, nên ta sẽ thay nàng làm chuyện điên rồ nhất, thay nàng giữ vững giang sơn, thay nàng bảo vệ phụ hoàng, đầu đã chặt nhưng chân tay không thể thể nào để chúng làm chuyện tiếp theo, nên ta quyết định sẽ diện kiến phụ hoàng, đem bọn chúng từng người khai ra, nhanh chóng đưa cứu tế đến những nơi cần thiết, đợi ta, ta nhất định sẽ bên cạnh nàng, nhất định đến lúc đó ta sẽ quang minh chính đại đem tên tình lang chết tiệt của nàng hạ đo ván"

"Tên ngốc này, giờ này còn ghen"

"Ta rất ngốc, lúc không có nàng nhất định ta sẽ gặp ác mộng cho mà xem, lúc đó nhớ đền bù cho ta, viết thì vậy thôi đến lúc gặp nhất định sẽ không để nàng dễ dàng xuống giường được"

"Ngươi ... để bổn cung xem ai mới là người không bước xuống được"

"Đọc xong đốt đi, ta khuôn muốn nàng bị vướng vào nguy hiểm, hãy bình thường nhất, rồi ta đến mang nàng đi. Thân ái, Y Thần"