Lúc Y Thần quay lại liền thấy Tuệ Ngôn cùng Tri Liên trong phòng, bất giác lo sợ, "Sao hai người lại đến đây"
Tuệ Ngôn cười cười, "Hôm nay trong cung có đem sang chè hạt sen giờ này cũng chưa khuya nên nô tì mang cho công chúa"
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Chỉ vậy thôi!"
"Giường của ngươi không phải bị hư sao?"
Tri Liên chen vào, "Đêm nay nàng sẽ ngủ cùng với nô tì, phò mã cùng công chúa cứ dùng, nô tì xin cáo lui", nói rồi kéo luôn Tuệ Ngôn ra ngoài
Tuệ Ngôn bị kéo đi không vui, "Tri Liên sao ngươi lại kéo ta ra ngoài vậy?"
"Chứ ở lại ngăn cản chuyện của công chúa, hậu quả ngươi lĩnh nổi không?"
"Công chúa có chuyện gì cần làm sao, ta đi phụ người"
Tri Liên thật sự đau đầu với đứa hành động trước khi suy nghĩ, "Tuệ Ngôn ngươi nghĩ sao công chúa lại bảo chúng ta dọn đi cái trường kĩ kia"
"Bởi người không thích nó"
"Nó là chổ ngủ của phò mã đấy"
"Thì sao chứ, chả phải phò mã phải ngủ cạnh công chúa sao, chuyện dọn trường kĩ kia có liên quan gì chứ?"
"Ngươi động não đi chứ!"
"Nhưng liên quan gì đến cái giường của ta chứ?"
"Phò mã nói cái giường của ngươi bị hư, chứng đó công chúa lấy ngươi ra uy hϊếp"
"Nhưng sao lại là ta không phải người khác"
"Trời, ngươi nói có bao nhiều nha hoàn thân cận công chúa"
"Không phải ta và ngươi thì là ai đây"
"Vậy phò mã không ưa ta hay ngươi"
"Đương nhiên là ta"
"Nếu công chúa nói là ta thì ngươi nghĩ có phò mã có hoảng hốt như vậy không?"
"Hoảng hốt sao, ta không nghĩ khuôn mặt đó là hoảng hốt đâu, ta thấy bình thường mà"
"Tại vì ngươi không bên cạnh phò mã nhiều nên không phân biệt được rồi"
Cuối cùng Tuệ Ngôn cũng thông suốt, mới gật đầu cười gian rồi theo chân Tri Liên về chỗ nghỉ ngơi
Nơi phòng ngủ trong thâm tâm Y Thần mới thở phào nhẹ nhõm, "Thật là may không bị mất chỗ"
Nhìn cái biểu cảm Hoa Yên thật sự không biết nên vui hay nên buồn đây, nhìn phò mã của mình vừa tức cười vừa đáng yêu, hận không nhào đến cưỡиɠ ɧϊếp người, "Tiểu Thần nhanh thật"
"Vậy chỗ đó đâu?"
"Tiểu Thần buồn ngủ sao?"
"Không hẳn, mà thôi chưa muốn ngủ đâu"
"Vậy lại cùng ăn đi, phụ hoàng có lấy phần cho ngươi nữa đấy"
"Được nhưng ăn đêm thế này sâu răng mất"
"Không đâu, chỉ hôm nay sẽ không khiến răng đau đâu"
Dùng xong, Y Thần theo đến giường trèo lên chỉ vào bên trong nhìn vào hơi tối nhưng nói chung là chung giường đấy, có gối chăn sẵn, còn cái mùi bạc hà nhè nhẹ, Y Thần như một đứa trẻ ôm lấy hít hít, "Cái này tốt hơn cái ổ nhỏ nhiều, ta ở đây luôn"
Hoa Yên biết chính hương bạc hà nhè nhẹ lại là mùi hương yêu thích, gối không được cứng, chăn không được quá dày, lớp nệm cũng không được quá êm, cất công chuẩn bị không ưng ý nữa thì nàng đâu còn là công chúa tài giỏi nữa, "Không được một đêm thôi, đây là của bổn cung"
"Nhưng nàng không cần chúng mà, chúng được làm ra là dành cho ta"
"Chả phải ban đầu tiểu Thần đã nói tất cả là của bổn cung sao?"
"Đúng là như vậy"
"Vậy nên không được"
Y Thần nếu như thứ đã muốn cố đương nhiên sẽ giành lấy dùng mọi thủ đoạn, "Yên Yên, nàng ra điều kiện đi, ta nhất định sẽ lấy nơi này"
"Không được"
"Đi mà, ta thích chúng"
"Bổn cung nói không được"
"Hai điều kiện"
"Không được"
"Được rồi, ba điều kiện, là ba lận đó, đi mà", ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn về phía Hoa Yên
Hoa Yên hài lòng gật đầu, "Thứ nhất, bổn cung là nhất, ngươi phải nghe lời bổn cung"
"Không thành vấn đề", Y Thần đắm chìm trong mùi hương yêu thích
"Thứ hai, sau này bổn cung muốn ngươi không được lơ bổn cung, không được chạy trốn, lúc cần thì phải ở bên cạnh"
"Được được, cuối cùng"
"Chưa suy nghĩ ra, đợi suy nghĩ ra bổn cung sẽ nói cho ngươi"
"Được, ngủ thôi, Yên Yên ngủ ngon", thói quen lúc nhỏ ôm lấy cổ nàng hôn ngay má rồi quay về chỗ của mình, ôm chăn đi ngủ
Hoa Yên hơi ngạc nhiên nhưng nhìn người đang thở đều không quan tâm chuyện gì nữa, bản thân nàng cảm thấy chua xót khi nhớ lại những lời được nghe, làn da trắng được ánh trắng làm cho thật nổi bật, nàng đưa tay chạm đến má kẻ say ngủ kia, thì thầm, "Tiểu Thần ngươi thật nhỏ bé, cũng thật là ngốc, tại sao ngươi không phòng bị gì cả, nếu không phải là ta thì ngươi đã xảy ra chuyện rồi đấy. Đứa ngốc ngươi là phò mã của ta phải hôn nơi này không phải má", nói rồi nàng hôn lên môi đỏ tự nhiên kia, "Ngủ ngon tiểu Thần nhất định bổn cung sẽ bảo vệ ngươi", nắm lấy tay rồi đi ngủ
Lắng nghe nhịp thở thật sự bình ổn, Y Thần mới mở mắt ra, một đôi mắt tràn đầy yêu thương nhìn đến nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng rồi an tâm đi ngủ, mùi hương của nàng không giống trên gối hay chăn, đơn giản nó là của nàng, nó khiến bản thân Y Thần bình tâm, không ác mộng, lần này mượn cớ bên cạnh lại được mỹ nhân hôn trộm trong lòng vui vẻ không ngớt
Kể từ đó tiếng khóc của phò mã dần ít lại nhưng cũng là khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ chạy trốn, nhưng chả mấy chốc đã xuất hiện vì đói vì y phục bẩn và vì một nguyên nhân khác, nguy hiểm Y Thần cảm thấy có ngưởi lạ xuất hiện xung quanh phủ nên chỉ một chốc là giả bộ quay trở về ôm lấy công chúa xụt xịt, hạ nhân nhìn thật muốn đau lòng còn nhìn đến nữ chủ chỉ có nụ cười hiền hòa trên môi