Chương 15: Ngươi là đồ ngốc

"Lúc đó ta nhìn thấy mẫu thân ta tứ chi đã bị chặt, còn chứng kiến cảnh người bị cưỡиɠ ɧϊếp, người bị chúng lột đi lớp da, chúng không để người chết nhẹ nhàng còn chút hơi thở nào chúng cũng khiến người đau đớn đến chết, cái cảm giác chúng lấy nội tạng của người, đến bây giờ ta vẫn còn thấy sợ, không dừng lại ở người, chúng còn định mổ xẻ ta, lúc chúng rạch cánh tay này thì có người cứu, nhưng sau đó không mang ta theo"

Hoa Yên cũng đoán được nhưng không nghĩ lại bi thảm đến vậy, cơ thể người bên cạnh thật sự không phải là thương tích ít, hay nói đúng hơn là quá nhiều, "Bọn chúng là ai? Sao lại có thể ra tay tàn độc như vậy"

"Lúc đó ta tìm mọi cách để sống để gặp lại ân nhân, cũng được dạy những kĩ năng cơ bản để sinh tồn, cuối cùng chính là ta nhìn thấy bản thân mình tay cầm một khẩu súng cùng một con dao, xung quanh là máu và thi thể, có cả xác trẻ em nữa, ta đã gϊếŧ hết bọn họ nhưng vì nguyên nhân gì thì ta không nhớ, vậy nên ta không muốn chạm đến vũ khí, không muốn nhìn đến cái chết, cũng như không muốn nhìn thấy nàng chết. Lúc nàng đưa dao kề cổ thật sự ta rất hỗn loạn, ta đã sợ hãi, ta sợ mình lại mất nàng như mất mẫu thân, ta sợ một ngày không xa cái biển máu đó, những cái thi thể đó, sẽ xuất hiện nàng. Ta đã chọn âm thầm chúc phúc cho nàng"

"Ngươi ..."

"Lúc ta nghe Tri Liên nói về quá khứ mà hắn đã gây ra thật sự ta đến là muốn trừng phạt hắn, nhưng không tự nhiên bước vào lại phải che đậy đi mấy kẻ đang muốn biết tình hình chúng ta, nên ta đã chọn cách đó, đối đầu trực tiếp uy hϊếp hắn"

"Trong những câu nói đó, có phần nào là chân thực không hay chỉ là diễn"

"Không biết nữa"

"Y Thần ngươi nói rõ cho bổn cung nghe, rốt cuộc ngươi xem bổn cung là gì? Người thay thế mẫu thân ngươi sao hay là mục đích sống ảo tưởng của ngươi", Hoa Yên lớn tiếng bởi trong lòng nàng bây giờ vô cùng khó chịu, nàng cần câu trả lời ngay lập tức, nhưng không có câu trả lời nàng chỉ có thể ôm chặt lấy, "Tiểu Thần, ngươi có biết cái khoản thời gian chọc phá ngươi là khoản thời gian bổn cung vui vẻ nhất, sau chuyện đó bổn cung rất muốn mong ngươi tha lỗi, ai ngờ ngươi lại đi tự trách mình vì quá khứ, ngươi có bị ngốc không hả, bổn cung muốn có ngươi bên cạnh, không muốn san sẻ ngươi cho bất cứ ai, càng không muốn ai để ý đến ngươi, ngay cả hoàng muội mà bổn cung yêu thương nhất cũng không"

"Hoàng muội?"

"Tâm Như muội ấy thích ngươi, ngay cái lần đầu tiên ngươi xuất hiện"

"Nhưng ta không thể thích tiểu công chúa ấy được"

"Vì sao?"

"Chả phải nếu vậy thì nàng sẽ ra sao, dù sao ta cũng chỉ muốn làm mất thanh danh của một người thôi, nhiều ngươi phiền phức lắm đấy, ta không thích"

"Vậy ngươi thành thân với bổn cung chỉ vì ngươi lỡ xúc phạm thôi sao"

"Đúng là vậy mà"

"Ngươi ... CÚT RA NGOÀI NGAY", tiếp đến là trận bão đồ vật bay tung tóe, Y Thần kịp thoát khỏi những thứ công kích, chạy đi mất bóng, trong phòng chủ nhân đang thở hồng hộc tức giận, "Ngươi ... đồ ngốc, không thể biện hộ được sao"

Tuệ Ngôn đã xuất hiện chạy vào, "Công chúa, công chúa, người không sao chứ?"

Tri Liên bắt đầu không màn đến chỉ cần hình ảnh người mặc nam trang ánh mắt trong đầy vui vẻ là đủ hiểu chuyện hai người đã lành, và đương nhiên cũng biết phò mã là một tên ngốc theo đúng chuẩn, ăn nói thật thà không giải thích rõ ràng khó mà khiến người nghe vừa lòng, một là chiến thắng vinh quang, hai là bị đánh, đây là một trong những điển hình bị đánh

"Bảo người đến dọn đi, đem cái trường kĩ đi luôn, bổn cung không muốn nó ở trong phủ nữa"

"Vâng"

---

Như mọi ngày Y Thần đi đến phòng tìm đến cái ổ nhỏ của mình, một góc tối của căn phòng mới mà ánh lửa không rọi đến được, phát hiện một chuyện chính là không thấy đâu cả, tìm mọi ngõ ngách trong phòng rồi xung quanh không thấy đâu cả, buồn rầu đi đến bàn nằm trên bàn

"Tiểu Thần ngươi sao vậy?", trong phủ chỉ duy nhất một người gọi như vậy nếu không phải công chúa thì là ai đây

"Cái ổ nhỏ của ta bị ai đó trộm mất rồi"

"Vậy tối nay ngươi tính sao?"

"Ngủ ở đây thôi, chứ giờ làm gì được"

Hoa Yên thích thú nhìn khuôn mặt buồn rầu đáng yêu, "Hay bổn cung cho người mang đến cho ngươi lót cái mới được chứ?"

"Không đâu"

"Vậy phải làm sao?"

"Thì ngủ như vầy nè", Y Thần chân thật diễn tả thế ngủ bàn

"Như vậy sẽ đau lưng lắm đó, ngươi nên suy nghĩ lại, với lại cái trường kĩ cũng đã cũ lắm rồi, có thế hạ nhân thấy vậy nên dọn đi rồi"

"Sao lại dọn đi cơ chứ, Yên Yên nàng mau bảo họ mang về đi, không có nó ngủ không được", Y Thần đôi mắt ngấn lệ muốn đòi lại cái ổ

"Vậy tạm thời theo bổn cung ngủ đêm nay đi"

"Vậy cũng được"

Hoa Yên cười cười bởi cá đã dính câu, "Nhưng ngươi vẫn chưa tẩy rửa, y phục lại bẩn như vậy, bổn cung không chịu được"

"Ta đi là được mà"

"Được rồi nhanh đi, bổn cung đợi ngươi, nếu không nhanh bổn cung sẽ nhường lại cho Tuệ Ngôn nghe đâu giường của nàng cũng đã hư"

"Không được, ta sẽ rất nhanh quay lai"