Chương 17: Cấu kết

Hôm nay là ngày mà hoàng đế tổ chức yến tiệc để chiêu đãi các binh sĩ tướng sĩ chuẩn bị lên đường đến biên cương giữ vững loạn lạc, các tướng sĩ quan lại đều đã tụ dông đủ, các quận chúa công chúa cũng xuất hiện, hoàng hậu, quý phi bắt đầu xuất hiện, vị nữ nhân luôn xuất hiện trong bữa tiệc của Vĩnh tướng quân thì chưa thấy đâu, đại công chúa Minh Thiên Hoa Yên, đã thành thân rồi nên càng phải ngóng

Hoa Yên xuất hiện cùng với Tuệ Ngôn và Tri Liên như bình thường, tình thế có chút thay đổi, nàng chính là tóc vấn cao, y phục kín đáo không giống như những công chúa chưa xuất giá, còn vì phò mã thì ngó mãi vẫn chưa thấy đâu

"ĐẠI CÔNG CHÚA TỚI"

"Tham kiến công chúa, công chúa vạn tuế"

"Bình thân, hôm nay bổn cung dự chung vui với mọi người là được", nàng bước đến hành lễ, "Tham kiến hoàng hậu, quý phi nương nương"

"Miễn lễ", Hoàng hậu cũng thấy vui khi nhìn nàng công chúa nghịch phá ngày nào lại đôn hậu quả thật chọn đúng phò mã, "Sao không thấy phò mã đâu hết? Sức khỏe của Thần nhi không tốt sao"

"Nhi thần mới cho người dẫn phò mã đi xử lý, cũng sắp tới rồi"

"Công chúa nguy rồi", một thái dám chạy vào cấp báo, "Không thấy phò mã đâu cả, lúc nô tài đứng ngoài đợi người mãi mà không thấy nên đi vào, lúc đi vào thì không thấy đâu cả"

Hoàng hậu mất đối thủ liền không vui, nàng còn đự định chuẩn bị đấu khẩu một trận, lần này xảy ra chuyện gì e rằng hối hận không kịp, "Còn không mau bảo ngự lâm quân tìm người"

"HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM"

Tất cả đều cung kính, "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế"

"Bình thân, ngồi đi, hoàng hậu sao vậy?"

"Không ổn hoàng thượng đại phò mã mất tích rồi"

"Chắc là đi lạc rồi"

"Không đâu tiểu Lưu nói hắn canh ngoài cửa thấy lâu nên đi kiểm tra thì không thấy đâu cả"

"Được rồi đừng hấp tấp, đừng để chuyện này làm ảnh hưởng, phò mã sẽ do ngự lâm quân tìm kiếm, hôm nay trẫm ban thưởng cho các tướng sĩ không nên chậm trễ mất giờ hành quân"

"TẠ HOÀNG THƯỢNG, HOÀNG THƯỢNG ANH MINH"

Nói vậy thôi chứ hoàng đế Minh Thiên Dân nhìn sắc mặt của nhi nữ cũng có đôi phần gấp gáp thêm tính lo lắng thái quá của hoàng hậu thật khiến trong lòng nóng còn hơn lửa đốt, đã hơn nữa bữa tiệc mà vẫn chưa thấy đại phò mã xuất hiện, e rằng lành ít dữ nhiều, hoàng thượng viện cớ nghỉ ngơi hồi cung để lại tướng sĩ vui vẻ, hoàng hậu cùng Hoa Yên cũng thoái lui không rõ lúc nào

"Các ngươi nói bây giờ đã tìm ra đại phò mã chưa"

"Chúng thần đã tìm khắp cung rồi vẫn chưa thấy được phò mã"

"Các ngươi không thấy hỗ thẹn sao"

Hoa Yên cảm thấy không nên để chuyện này kéo dài, dù đã cho Tuệ Ngôn đi tìm kiếm rồi nhưng giờ vẫn chưa có tin tức, bây giờ mà hoảng loạn chưa phải là cách, "Phụ hoàng bớt giận, phò mã mạng lớn nhất định sẽ không sao"

"Nhanh chóng tìm cho ra người, nếu không các ngươi cùng theo phò mã đi"

"Tuân lệnh"

"Phụ hoàng đừng làm khó các ngự lâm quân, tính tình của phò mã trong phủ chỉ có người trong phủ biết được, nhi thần nghĩ phò mã vẫn quanh quẩn nơi đó, nếu không nhìn kĩ thì khó phát hiện ra được phò mã đang ở đâu"

"Không được"

"Phụ hoàng, nhi thần không đi, nha hoàn bên cạnh nhi thần sẽ đi"

"Được, vậy thì mau đi đi"

Tri Liên nhận lệnh mang theo ngự lâm quân đi đến nơi tìm kiếm quả nhiên một góc nhỏ phát hiện ra phò mã, Tri Liên để ý thấy mùi tanh cũng như sát khí trên người phò mã, lùi lại vài bước, "Không ổn rồi"

"Bịch bịch bịch ...", mấy cái đầu còn đang che mặt rơi xuống ngay chân bọn họ, Tri Liên thấy một sợi dây trong suốt còn vương máu, tuy biết phò mã không phải người thường nhưng cũng không nghĩ lợi hại như vậy, "Phò mã, công chúa đang chờ chúng ta qua về thôi", rồi ném một túi bạc hà đến

Y Thần cũng đã tỉnh lại, cầm chắc túi bạc hà, thu dây đi đến bên cạnh Tri Liên, "Ta muốn về nhà"

"Vâng theo ý người"

Tri Liên hội cùng Tuệ Ngôn trên đường đến chỗ công chúa, chỉ đứng trước cửa không bước vào núp sau cột đợi, bước ra không chỉ công chúa mà còn hoàng thượng cùng hoàng hậu, nghe Tri Liên báo lại tình hình về mấy cái xác, tinh thần hiện đang hoảng loạn chưa thể gặp ai được, vậy nên chỉ công chúa tiễn đi Y Thần mới xuất hiện

"Được rồi hồi phủ"

"Ta đi ngựa"

"Được"

Một binh sĩ chạy vào nói thầm với Duy Trọng, "Tướng quân đã bị gϊếŧ hết rồi, cả những người đi thám thính rồi người ám sát cũng đã chết hết rồi"

Duy Trọng tức giận bóp nát ly rượu trong tay, hôm nay hắn chịu nhục quá nhiều rồi, hắn cáo biệt hắn muốn gϊếŧ chết cái lũ coi thường hắn, gϊếŧ chết Y Thần, mang công chúa về bên hắn, nữa đường thì hắn bị Ninh thừa tướng chặn lại, "Vĩnh tướng quân về sớm"

"Ninh thừa tướng có gì dạy dỗ nếu không có gì thì mạc tướng xin hồi phủ"

"Tiếc thay cho câu anh hùng mới xưng với mỹ nhân, quả là bản quan thấy trên đời này người xứng với đại công chúa không ai khác chính là Vĩnh tướng quân, chỉ không ngờ lại bị hắn dở trò nếu không hôm nay là đại hôn của tướng quân rồi, một anh tướng lập nhiều công lao, lại anh tuấn phi phàm, hơn hẳn cái kẻ đó, chỉ là biết chút chữ nghĩa ngay cả bảo vệ bản thân còn không nổi"

"Ninh thừa tướng cũng suy nghĩ như vậy sao?"

"Bản quan nói thẳng, ta muốn thiên hạ, tướng quân muốn mỹ nhân, hay chúng ta hợp tác, khi ta có thiên hạ rồi thì mỹ nhân ấy chắc chắn là của tướng quân, chẳng qua 5 vạn quân của tướng quân chính là giữ biên cương, ta chính là mượn danh mà tiến vào, mượn cớ tiến công, tất cả đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần tướng quân đồng ý nhất định ta sẽ không để Hoa Yên công chúa rơi vào tay ai"

"Được, ngươi muốn mượn danh cũng được rồi, mượn quân cũng được, ta muốn nàng, muốn cho nàng chứng kiến kẻ không xứng với nàng chết không nhắm mắt"

"Tướng quân quả nhiên sáng suốt, ngày mai xin tướng quân phối diễn một chút, trước khi xuất thành cũng mang theo mỹ nhân về doanh trại, như vậy hợp ý chứ"

"Được được, nên nhớ mạc tướng có thể phản lại"

"Bản quan không phải hắn không trọng nhân tài"

"Haha"