Chương 2

Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh lẽo, có nghĩa là, hành động vô ý của tôi đã gián tiếp phá hoại một gia đình?

“Bà ta hành động như này, lại biến thành người bị hại. Cậu cẩn thận một chút, có người đang cố ý truy tìm thông tin của cậu đấy.”

Tiểu Mỹ nở một nụ cười đầy hàm ý, vỗ vỗ vai tôi rồi quay người đi vào phòng trà.

Quả nhiên, vài ngày sau, trên bàn của tôi thường xuyên xuất hiện vệt nước, có đôi lúc còn xuất hiện cả những tờ giấy vụn vo thành đoàn.

Các đồng nghiệp trong phòng bắt đầu xa lánh tôi, đôi khi còn đối xử với tôi vô cùng bạo lực.

Chỉ cần tôi đi ngang qua bọn họ, phía sau liên tục có tiếng bàn luận.

Dần dần tôi bắt đầu nhận được những cuộc gọi và tin nhắn nặc danh, tất cả đều là nh.ục mạ và ch.ửi bới.

Nội dung đều là mắng tôi hám fame, muốn hot lên, hại một đứa bé vì tôi mà mất đi gia đình…

Qua vài ngày, hòm thư điện tử của tôi đã nhận được rất nhiều tin nhắn mắng ch.ửi, thậm chí là bạo lực mạng.

Tôi từ một người có ý làm việc tốt, dần dần biến thành đối tượng bị bạo lực mạng, nói rằng vì muốn nổi tiếng mà bất chấp thủ đoạn…

Rõ ràng tôi quay video đó là một việc làm vô cùng đúng đắn, bọn họ từ tán dương tôi từ một người anh hùng, sau cái ch.ết của người lao công tôi đã biến thành một con chuột hôi hám để bọn họ không ngừng ch.ửi bới rồi đuổi đánh.

Tôi không thể chịu được cảnh đồng nghiệp phân biệt đối xử nên đã viết đơn từ chức.

Khi tôi thất nghiệop và đang ở nhà thì điện thoại bất ngờ nhận được một tin nhắn từ số lạ

“Xin chào tiểu thư, tôi là con trai của người lao công trong video, Tiểu Kiệt. Chúng ta có thể gặp nhau một lúc được không?”

Tại sao cậu ta lại biết liên lạc của tôi?

Tôi đột nhiên nhớ lại ánh mắt kì lạ của đồng nghiệp khi tôi nộp đơn từ chức, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu và bất an.

Đáng lẽ tôi nên chặn số điện thoại này.

Nhưng ngày hôm sau, tôi phát hiện mình đang bị theo dõi.

"Chúng tôi đã đọc qua sơ yếu lý lịch của bạn, nhưng nhân sự chúng tôi đã tuyển đủ rồi, thực sự xin lỗi."

Phỏng vấn lại lần nữa bị trượt, khi tôi bước ra khỏi tòa nhà thì trời đã tối. Tôi đang chán nản đi trên phố thì đi ngang qua một quán rượu, liền bước vào:

"Ông chủ, cho tôi nửa tá bia và một đĩa lạc luộc."

Trong lúc một mình uống rượu, liếc nhìn mấy người đàn ông, phụ nữ ngồi ở bàn bên cạnh thỉnh thoảng quay lại nhìn tôi, thậm chí còn lén lút lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sau đó họ vùi đầu lẩm bẩm.

Có lẽ là do tác dụng của rượu, tôi tức giận nhặt chai rượu rỗng đập mạnh xuống bàn bọn họ.