Chương 7: Ngục giam mưa gió 6

Editor: Dĩm

Hai ngày sau, Dật Hoa bận rộn khác thường, đi sớm về trễ, ít người gặp được anh.

Cù Đông Hướng biết anh ta đang hết sức nghĩ mọi cách rời đi sớm. Anh ta sớm không còn tâm tư đùa giỡn cô, nếu có thể sau đó liền muốn băm cô thành nhiều đoạn. Cù Đông Hướng cũng không lo lắng rằng anh ta có thể tìm được Văn Phong Lãnh, mặc dù các lão đại có thể truyền tin tức qua lại thông suốt, nhưng chỉ có việc tìm Văn Phong Lãnh là trên hết, là việc bí mật của Dật Hoa, không thể nào để cho thủ hạ làm. Ngoài Dật Hoa ra thì ai cũng không được, liền chặt đứt liên hệ giữa anh ta và Văn Phong Lãnh.

Bày trò! Nếu người ta dễ dàng cho ngươi đi ra ngoài như vậy sẽ không gọi là cốt truyện. Lão nương đã sớm đạp mũ hệ thống ngốc kia rồi phủi mông rời đi.

"Khụ khụ —— kí chủ, trong đầu cô mắng tôi, tôi đều nghe được hết."

Cù Đông Hướng cười hì hì, khồng cùng hệ thống tính toán cãi cọ.

Hai ngày nay cô theo dõi Địch An, giống cái trùng theo đuôi đi theo anh ta. Ngày hôm đó Địch An không ở đấy, nhưng Cù Đông Hướng tin rằng nó không khiến Địch An biết toàn bộ quá trình. Căn phòng này có ít nhất bốn máy theo dõi, có lẽ mỗi lão đại là một cái. Cũng may không quá biếи ŧɦái lắm, máy theo dõi không có ở phòng vệ sinh.

Cù Đông Hướng cũng biết rằng ba người kia tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin vào lời cô nói, nhưng tất cả đều kiêng dè cô bởi vì họ không thể rời đi trong lúc này.

Cả ba người Dật Hoa, cô và Văn Phong Lãnh tất nhiên đều có liên quan. Đến tột cùng là Dật Hoa bị Văn Phong Lãnh bày một đạo, hai người nội đấu; vẫn là Dật Hoa cùng Cù Đông Hướng hát Song Hoàng, còn lại ba người tính toán bình chân như vại, tạm thời không hành động.

Địch An đối với tồn tại của cô rất thờ ơ, ngoại trừ ngẫu nhiên ham muốn bởi vì đôi tay cô, cũng coi như là không chút sứt mẻ.

Cù Đông Hướng cũng không bất ngờ chút nào, nếu dựa vào sự tồn tại của coo có thể nâng cao độ hảo cảm, người có thể được sủng ái nhất phải là người hầu của nhà Địch An.

Cô đang đợi cơ hội, chờ cơ hội để bắn trúng trái tim bằng hợp kim titan của lão đại.

Ngày hôm nay, như thường lệ, vừa đến thời gian ăn cơm, Cù Đông Hướng lại đi bộ phía sau Hoành Nhạc Thanh.

Ai ngờ, một cái lắc mình, đã không thấy tăm hơi Hoành Nhạc Thanh đâu. Cù Đông Hướng đứng ở trên hành lang thở ra một hơi thật dài.

"Hệ thống, lúc ấy nếu ta thêm giá trị vũ lực, thì sẽ mạnh như thế nào?" Thừa dịp rảnh rỗi thời gian, Cù Đông Hướng hỏi hệ thống vấn đề cô vẫn tò mò mấy ngày nay.

"Cái này —— rất manh." Âm thanh hệ thống chần chờ vang lên, trong lòng Cù Đông Hướng hồi hộp một chút, nhìn quanh một lượt từ từ như hổ rình mồi quanh các nam nhân, trong lòng đã không có tự tin.

"Hệ thống —— đây chính là một bước rất quan trong, nếu tôi thua bởi nơi này, cốt truyện trần này còn chưa kết thúc. Ngươi cũng đừng có gạt ta, ít nhất cũng phải cho tôi trở về phòng của mình." Trong đầu Cù Đông Hướng điên cuồng hét lên, trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh mà xoay người vào phòng nghỉ.

"Tiểu mỹ nhân, cô chạy cái gì vậy? Mấy ngày nay hầu hạ các lão đại, thoải mái không?" Một vài người đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh xuất hiện, bọn họ nóng lòng muốn dùng tay lấy côn ŧᏂịŧ từ hạ thể của mình ra.

Cù Đông Hướng dịch bước, một bên cười trả lời: "Hầu hạ các lão đại đương nhiên vui vẻ rồi. Chờ đêm tối một chút, người ta còn muốn cùng Địch thiếu gia tắm uyên ương nữa."

Những người đàn ông vây quanh nghe xong có chút chần chừ. Đương nhiên không phải tự nhiên ăn gan hùm mật gấu, mà là Dật Hoa để người của mình đi ra, nói rằng họ đã chán chơi nữ nhân này, khao thưởng cho đoàn người.

Hiện giờ nữ nhân này hòa giải với Địch thiếu gia? Ai cũng biết Địch An và Dật Hoa là đối thủ một mất một còn, đó có phải tin tức sai lệch không?

Bảy tám người đàn ông xung quanh nhìn nhau, cám dỗ trước mặt đã làm mờ đi nỗi sợ hãi của họ, họ đều là những kẻ trọng tội, họ bị giam cầm ở đây quanh năm, chẳng có đối tượng tốt cho họ. vào hang sói, để sói không chịu ăn thịt, làm sao có thể.

Cù Đông Hướng bị chặn đường đi phía sau, hai người đàn ông đang gấp khó dằn nổi, kéo cổ áo Cù Đông Hướng, để lột quần áo của cô ra.

Sau khi đạp một đạp, Cù Đông Hướng theo hướng tay của người đàn ông, xoay tròn một cái 180 độ, sau đó chạy vội tới phòng phía trước.

"Thao chết người đồ gái điếm ——" Người đàn ông bị đá một cước vào ngực vô cùng tức giận, anh ta cảm thấy ngực mình nóng ran, nhưng không để ý, mặt khác tức giận mắng, xông lên đi bắt Cù Đông Hướng.

Lúc này Cù Đông Hướng cảm thấy hệ thống không lừa cô.

Cô cảm thấy bản thân nhẹ như yến, theo lan can của hành lang dài, xoay người đạp, nhún người nhảy, nhanh nhẹn thoát khỏi sự vây bắt của một đám đàn ông. Thời điểm gần tới phòng, Cù Đông Hướng kéo dài giọng kêu lớn: "Địch An! Mau ra đây cứu tôi."

Trong phòng không hề có động tĩnh, có lẽ Địch An cảm thấy đầu óc Cù Đông Hướng không bình thường mới có thể hoảng loạn kêu như thế.

Những người đàn ông phía sau gục đầu xuống, vừa nghe tiếng kêu của Cù Đông Hướng như vậy, cảm giác gϊếŧ người nổi dậy, hận không thể lập tức gϊếŧ chết nữ nhân gian trá trước mắt này. Xuống tay càng thêm tàn nhẫn, bảy tám người đàn ông vây quanh đánh Cù Đông Hướng, Cù Đông Hướng trái trốn phải đá, dù thân thủ rất tốt, nhưng thể lực cũng dần không chống đỡ nổi, quần áo đã bị kéo ra hơn phân nửa. Bộ ngực trắng nõn càng thêm kí©h thí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙© sôi sục của người đàn ông.

"Địch An —— anh không cần hai bàn tay của tôi nữa sao?" Lúc này Cù Đông Hướng vận đủ sức lực rống to, cô không tin lần này Địch An không có phản ứn.

Quả thật Địch An đã phản ứng, hơn nữa còn rất nhanh chóng. Thời điểm người ra khỏi phòng, ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm vào đôi tay của Cù Đông Hướng.

Cù Đông Hướng rêи ɾỉ đến khuôn mặt tươi cười, còn cố ý đùa nghịch hai bàn tay kia. Bàn tay kia quả thực quá đẹp, tuy rằng là tay của phụ nữ, nhưng mà vân da tinh tế, thịt đều, ngón tay gầy dài và thẳng.

"Thế nào? Có cứu hay không?"

Địch An nâng mắt nhìn về phía Cù Đông Hướng đang khıêυ khí©h anh. Nữ nhân trước mắt này rõ ràng đang rất nhếch nhác, quần áo trên người bị xé toạc, thân thể trắng bóng như ẩn như hiện, nhưng hai mắt sáng ngời. Địch An nhìn ra được thân thủ Cù Đông Hướng không tồi, đáng tiếc kinh nghiệm còn quá ít, nhưng cho dù không có anh đến hỗ trợ, cô muốn thoát khỏi vòng vât và trốn vào phòng giam cũng không phải việc khó.

Cố tình kếu anh tới cứu! Còn lấy chình đôi tay của bản thân đánh cược!

Đột nhiên Địch An cảm thấy có chút buồn cười, giống như niềm vui ngày thường có đồ nào đó phát minh ra hoặc là cải tiến tính năng của khẩu súng nào đó.

"Tất cả đều cút đi!" Địch An đã mở miệng, trong mấy ngày ngắn ngủi, anh đã mở miệng hai lần, đều là vì nữ nhân trước mắt này.

Những người đàn ông vây quanh Cù Đông Hướng sát khí và du͙© vọиɠ đều đã bùng lên, nghe thấy Địch An mở miệng, trong khoảng thời gian ngắn tham lam đã chiến thắng cái cảm giác sợ hãi, một trong số đó bao gạn nói: "Địch thiếu gia, nghĩ đến ngài đã chơi qua con điếm này rồi. Hãy thưởng cho chúng tôi đi, các anh em sau này sẽ đối với ngài như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."

Địch An không nói nữa, anh chậm rãi hướng ra phía trước, mấy người đàn ông sợ hãi Địch An, không tự chủ được mà từng bước lùi về sau, nhường vị trí trung lập.

Địch An túm lấy tay Cù Đông Hướng, tỉ mỉ xem xét xem có bị thương hay không.

"Yên tâm đi. Biết người trân quý đôi tay này, tôi đã dùng chân đạp bọn họ. Lợi hại không?" Cù Đông Hướng vui vẻ dâng vật quý về phí Địch An tựa như chờ đợi anh khích lệ.

Địch An không trả lời, chỉ nắm lấy Cù Đông Hướng rồi kéo đi.

Những người đàn ông phía sau không cam lòng nhìn con mồi sắp đến miệng mà bị vuột mất. Có người muốn mở miệng, lại chỉ có thể kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy sau cổ mình chợt lạnh, đau nhức dữ dội và bóng tối ập đến.

Cù Đông Hướng không cần quay đầu lại cũng biết những người phía sau có lẽ đã bị gϊếŧ chết toàn bộ. Bốn lão đại ở bên ngoài kêu gió gọi mưa, tại nơi nhỏ bé này, có lẽ nắm chắc sức mạnh sống chết.

Bị Địch An kéo tay vào phòng, Cù Đông Hướng vẫy tay còn lại về phía Minh Trai Chi, người vẫn đang xem kịch hay trong phòng, như một lời chào.

Minh Trai Chi đang ở bên cạnh bàn ăn cơm, bởi vì nhìn thấy một vở kịch hay, có lẽ tâm trạng cũng không tệ lắm, vẫy tay lại nói: "Tới đây —— cùng nhau ăn cơm đi. Cô chưa ăn, chắc là đang đói bụng."

"Được thôi, cảm ơn nhé. Tôi cũng đang rất đói. Vừa rồi tiêu hao nhiều năng lượng quá." Cù Đông Hướng không chút khách khí, thuận tay liền buông tay Địch An ra, thoải mái ngồi xuống lấy đũa chén.

Địch An bất động thanh sắc liếc nhìn tay Cù Đông Hướng, không nói câu nào quay lại ghế bên cạnh của mình tiếp tục ăn cơm.

Một chiến thắng tuyệt vời!

Cù Đông Hướng vừa ăn cơm, vừa hài lòng nghe hệ thống leng keng kêu: "Độ hảo cảm của Địch An đã tăng lên 11, là -73. Độ hảo cảm của Minh Trai Chi cũng cao lên 8 điểm, đã là -87. Kỳ lạ, lúc trước độ hảo cảm của Dật Hoa vẫn luôn giảm, sao bây giờ lại không giảm nữa? Dừng ở -261 không đổi."

Cù Đông Hướng gắp đồ ăn vào trong miệng, không cho là đúng. Có lẽ -361 là giới hạn, vậy -360 có thể mua được đó.