Chương 6: Ngục giam mưa gió 5

Editor: Dĩm

Cù Đông Hướng nói nhiều đến mức miệng cô đông cứng lại.

Ba ông chủ lắng nghe mỗi người sắc mặt khác nhau, nhất là khi Cù Đông Hướng nói đến phần sau, Minh Trai Chi cùng Hoành Nhạc Thanh nhìn về phía Dật Hoa, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.

Nói đến phần sau, não của Cù Đông Hướng chợt nghe thấy hệ thống đang điên cuồng gào thét: "Kí chủ! Kí chủ! Độ hảo cảm của Dật Hoa đã giảm đến xuống -200. Anh ta như muốn gϊếŧ cô đó.”

Muốn gϊếŧ thì cũng phải xem hắn có thể động thủ hay không.

Sau khi Cù Đông Hướng nói xong câu cuối cùng, cười rạng rỡ với Dật Hoa, nháy mắt.

Lúc này Dật Hoa cười không nổi. Cù Đông Hướng nói ra một lý do kỳ lạ, vừa nghe liền biết là lý do giản.

Nhưng chính vì không tin tưởng được, ngược lại càng tốt để giải thích rằng vì sao không điều tra được cô.

Dật Hoa biết rõ Minh Trai Chi và Hoành Nhạc Thanh đã bắt đầu hoài nghi mình.

Cù Đông Hướng nói rằng cô ấy đến từ thế giới song song, vào một ngày nằm mơ thấy một nam tử, cả người đều toát ra ánh sáng hào quang. Anh ta tự xưng tên là Văn Phong Lãnh.

Văn Phong lãnh nói rằng cô gặp phải một tai họa nguy hiểm đến tính mạng, và để sống sót sau thảm họa này, cô ấy phải có sự giúp đỡ của ba nam nhân.

Trong mơ, Cù Đông Hướng lập tức hỏi đó là ba nam nhân nào, làm sao có thể nhận được sự giúp đỡ từ họ.

Văn Phong Lãnh nói rằng, việc của anh ấy chính là đi vào trong mơ giúp cô vượt qua kiếp nạn này, chỉ có ba người kia đều yêu thương cô, cái chết mới có thể tránh đi. Vì thế Cù Đông Hướng hỏi làm sao mới có thể gặp được ba người đàn ông kia, Văn Phong Lãnh nói anh ta sẽ để ba người họ tụ tập vào cùng một chỗ, đồng thời dùng pháp lực tạm thời bẫy họ lại không thể rời đi, như vậy Cù Đông Hướng sẽ có thời gian ở chung, khiến Cù Đông Hướng có cơ hội khiến họ yêu thương cô.

Vào lúc tỉnh dậy, Cù Đông Hướng nhìn thấy có tận bốn người, trong phút chốc không biết đó là ba người nào, cho nên tạm thời không nói lý do.

Câu này, Cù Đông Hướng nói nửa thật nửa giả. Đúng là cô cần khiến cho các ông chủ yêu thương cô, nếu khống kết cục có lẽ chính biến thành bọt. Giả là việc này với Văn Phong Lãnh không có nửa điểm quan hệ, hiện tại tất cả đều do hệ thống đang run bần bật trong đầu cô hãm hại.

Vấn đề là —— Văn Phong Lãnh và Dật Hoa có quan hệ thân thiết.

Văn Phong Lãnh chính là thủ lĩnh tinh thần của giáo hội Tố Thất.

Bình thường, Tố Thất không giống với những giáo phái khác. Bình thường, những giáo phái khác sẽ thổi phồng sức mạnh siêu nhiên của họ, sau đó khiến các tín đồ tin tưởng chúng rồi tiến hành đủ loại tẩy não, Tố Thất lại hoàn toàn khác, Tố Thất gần như rất bí ẩn, mọi người không cần tìm điệu thấp này. Không có giáo lý, cũng không có sự tuyên truyền nào thần thánh hóa, nhưng các tín đồ vẫn tham gia một cách điên cuồng và tự phát.

Ngoài khả năng lãnh đạo phi thường và xuất sắc của giáo chủ Dật Hoa thì sức hấp dẫn của Văn Phong Lãnh cũng là thứ quan trọng nhất.

Cù Đông Hướng đã tính toán một kế hoạch tốt. Lúc này kéo Văn Phong Lãnh vào, chính là đặt nền móng cho sau này. Bởi vì Ôn Phong Liệt là người thuộc nhóm thứ tư đã tu luyện trường sinh bất lão và đắc đạo, là người duy nhất trên thế giới này tu luyện thành công trường sinh bất tử và đắc đạo.

"Cô nói cô đến từ không gian khác, ở đây cũng không biết chúng tôi là ai, vậy tại sao cô lại biết tôi?" Dật Hoa hỏi một câu gãi đúng chỗ ngứa, anh thu hồi nụ cười. Khi hắn nở nụ cười, trong ánh mắt ấn giấu biển sao trời mênh mông, nhưng khi không cười, ánh sáng mờ dần trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo, khiến anh ấy trông rất âm u.

Cù Đông Hướng âm thầm cười, cô cố ý đào hố, chỉ chờ Dật Hoa nhảy vào thôi.

"Bởi vì Văn Phong Lãnh nói cho ta biết đó. Anh ta nói anh ta là người của giáo hội Tố Thất, giáo đầu tên là Dật Hoa, sau này khi tôi đến đây, gặp được Dật Hoa có thể tìm đến anh hỏi giúp đỡ, vừa rồi tôi nghe anh tự giới thiệu, tôi liền biết anh chính là người mà Văn Phong Lãnh tìm tới để giúp tôi?"

Lúc này, dù Dật Hoa có trả lời hay không đều đã bị rơi vào thế bất lợi. Cù Đông Hướng đã đào một hố sâu không thấy đáy.

"Văn Phong Lãnh là tiền bối. Thành tiên đã mấy trăm năm, rời xa trần thế đã lâu, làm sau mà đột nhiên giúp một người ở không gian khác?" Lời này của Hoành Nhạc Thanh vừa nói ra, ngay sau đó ánh mắt của Minh Trai Chi và Dật Hoa nhìn qua chỗ khác. Biểu cảm hai người khác nhau, sắc mặt Dật Hoa rõ ràng đã lạnh hơn vài phần.

Đây là một người trợ giúp để bước vào hố!

Cù Đông Hướng cười tủm tỉm với Hoành Nhạc Thanh rồi trả lời: "Đó là bởi vì tiền bối Văn Phong Lãnh nói hắn nhìn trúng ta, cảm thấy tố chất của ta đặc biệt tốt, thích hợp để tu tiên, muốn thu nhận ta làm đồ đệ, cho nên tới trước giúp ta vượt qua kiếp nạn này."

Ôi ôi, lúc này không cần hệ thống kêu. Chi bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được Dật Hoa muốn băm tim cô.

Thật tiếc rằng anh ta không thể xuống ta, nếu hiện tại ra tay gϊếŧ cô, chẳng phải đã chứng thực theo lời Cù Đông Hướng vừa nói, Dật Hoa đây là muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Minh Trai Chi và Hoành Nhạc Thanh, còn có người đứng ở chỗ tối và nhìn trộm từ đâu đó, Địch An, đều sẽ không cho anh ta có cơ hội động thủ.

Muốn gϊếŧ người mà không được, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời uất ức đến vậy.

Nữ nhân Cù Đông Hướng này nói nhiều như vậy, nói đến một điểm quan trong nhất —— Văn Phong Lãnh thu nhận đồ đệ!

Đương nhiên đây là cô ta nói với bên ngoài, mục đích thực sự của chuyện này cũng chỉ có hai người cô ta và Văn Phong Lãnh biết. Nữ nhân trước mắt này rốt cuộc biết những gì, hay đơn giản giản là chó ngáp phải ruồi chứ? Hắn cực kỳ khẳng định Văn Phong Lãnh không có khả năng làm những chuyện kiểu này, vậy ai đã phái nữ nhân không rõ lai lịch này đến? Vì sao lại nhằm vào hắn và Văn Phong Lãnh?

Dật Hoa nghĩ trăm lần cũng không ra, còn Cù Đông Hướng đang được nghe hệ thống tâng bốc.

"Kí chủ! Kí chủ! Độ hảo cảm của Minh Trai Chi đột nhiên tăng lên 5 điểm. Độ hảo cảm của Hoành Nhạc Thanh cũng tăng lên 2 điểm."

Thật là không dễ dàng! Đây mới chính là độ hảo cảm! Tuy rằng lão đại cũng rất bủn xỉn, cô đã đấu trí dũng khí và thông minh mấy trăm hiệp, cũng chỉ có mấy điểm mà thôi.

"Như mà ký chủ —— độ hảo cảm của Dật Hoa đã rớt xuống dưới âm ba trăm!" Thanh âm hệ thống nghe có vẻ tội nghiệp, phỏng chừng còn bị đả kích so với cô.

Rớt thì rớt đi.

Trong kế hoạch này của cô vốn là đem Dật Hoa là tán cuối cùng.

Bởi vì giữa bốn lão đại thì khó người khó tán nhất chính là Dật Hoa, đừng nhìn thời điểm ánh mắt gợn sóng khi hắn cười, gợn sóng nổi lên giống như vầng trăng trên bầu trời, lãng nguyệt phong thanh*, kỳ thật trong bốn người nham hiểm tàn nhẫn nhất chính là hắn. Thói hư của hắn giấu ở trong xương, lại cực kỳ am hiểu mê hoặc lòng người, khó ai gặm được khúc xương cứng ấy.

Đã nói hắn có giao dịch ngầm với Văn Phong Lãnh.

Cù Đông Hướng nói với Văn Phong Lãnh phải nhận cô làm đồ đệ đúng là tương lai thật sự sẽ phát sinh. Dựa theo hướng đi nguyên bản tình tiết vở kịch của Văn Phong Lãnh cùng Cù Đông Hướng, Cù Đông Hướng chính là đệ tử duy nhất của Văn Phong Lãnh.

Đương nhiên đệ tử này cũng không phải là việc gì tốt. Cù Đông Hướng là thuốc bổ tu tiên của Văn Phong Lãnh.

Khụ khụ —— cũng không phải là bổ âm thái dương đơn thuần mà là bởi vì toàn thân gân cốt huyết mạch của Cù Đông Hướng đều vô cùng thích hợp để tu luyện cho nên Cù Đông Hướng học thuật tu tiên tại thời điểm ấy chính là lúc sáng chế viên thuốc cho vào trong miệng của Văn Phong Lãnh.

Mà nguyên bản tình tiết vở kịch là Cù Đông Hướng cùng Dật Hoa sẽ quen biết chính là viên thuốc bổ lớn thịt người của cô là Dật Hoa thay Văn Phong Lãnh tìm. Sau khi dùng lời nói đường mật lừa gạt thì ngoan ngoãn đi làm viên thuốc thịt người Văn Phong Lãnh.

Cuộn thuốc thịt của ngươi!

Tương lai Lão nương một khi được thế sẽ giẫm ngươi thành bánh bao thịt người.

Thở dài, Cù Đông Hướng cảm thấy mộng đẹp nhưng sự thật lại phũ phàng. Tán hai ngày, bốn đại lão hầu như không đi lên, còn lại cũng ngã hết.

NP đại thế, còn đang trong hoa trong gương, trăng trong nước.