Chương 8: Ngục giam mưa gió 7

Editor: Dĩm

Sáng sớm thức dậy, Cù Đông Hướng liền nhìn đến giường đối diện của lão đại Minh Trai Chi đang ở "chào cờ", kích cỡ thật lớn, quy mô đồ sộ.

Eo đẹp!

Hông tốt!

Bên hông hiện rõ đường cong cơ bắp, theo hô hấp mà phập phồng, xuống phía dưới là cự vật cao ngất, tràn ngập sức mạnh và vẻ đẹp tìиɧ ɖu͙©.

Cù Đông Hướng tán thưởng mị lực nam tính tràn ngập trong Minh Trai Chi, không khỏi thầm than: Thường nói tam quan đi theo ngũ quan đi (*1). Vốn dĩ không cảm thấy, nhưng giờ vừa thấy như vậy, thân thể đang rất thèm người.

(*1) Tam quan là một từ gốc Hán (Hán tự: 三观) thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.

*Ngũ quan là thuật ngữ thường dùng để chỉ năm bộ phận cơ thể gồm mắt, lông mày, lỗ tai, mũi, miệng.

Minh Trai Chi đã từng tham gia vào quân đội, hàng năm giữ gìn cảnh giác, Cù Đông Hướng chỉ là đem tầm mắt thả xuống ở trên người anh, anh lập tức cảnh giác tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nữ nhân giường đối diện đang nhìn chăm chú vào hạ thân mình, cô vừa xem vừa vẽ những nét vẽ, lòng tham trắng trợn của cô đã chọc cười Minh Trai Chi.

"Có muốn liếʍ hay không?" Có lẽ là sáng sớm vừa mới tỉnh, giọng nói Minh Trai Chi thấp hơn vài phần, mang theo một chút khàn khàn.

Nhìn kìa —— cách nói chuyện của lão đại thật biếи ŧɦái. Ngoài miệng nói được những từ đê tiện như vậy, thần sắc trên mặt lại rất bình thường.

Cù Đông Hướng nhún vai, đem tầm mắt hướng về phía bên giường đơn của Địch An. Địch An cũng tỉnh, không nhìn về phía bọn họ, chỉ mặc quần vào. Không nhìn thấy không có nghĩa là anh ta không thể nghe thấy, kể cả Hoành Nhạc Thanh, người đang nằm trên giường tầng trên cùng của Minh Trai Chi.

Lão đại giường trên của cô dường như đã trở lại vào nửa đêm hôm qua.

Sáng nay xem ra là đầy đủ người hết —— Cù Đông Hướng tinh thần phấn chấn, đến lúc tăng điểm lên rồi.

"Kỳ thật tôi càng thích Địch An hơn." Cù Đông Hướng nhìn ra hướng Địch An liếʍ liếʍ môi, cười trả lời câu hỏi của Minh Trai Chi.

"Người phân loại hình, chẳng lẽ côn ŧᏂịŧ cũng phân?" Minh Trai Chi tiếp lời cô hỏi lại, sau đó lại thích thú mà theo một câu, "Huống chi vừa rồi tôi nhìn cô đối với tôi hứng thú hơn."

"Tôi tin chắc rằng kích cỡ của Địch An cũng không kém. Giống nhau phần cứng, tôi đương nhiên càng thích chọn loại hình tôi thích nha." Cù Đông Hướng trả lời bình thản, tựa như chỉ là lời hỏi thăm buổi sáng.

Minh Trai Chi cười, xoay đầu qua chỗ Địch An nói: "Địch An, người ta rất xem trọng cậu. Có muốn khoe ra không?"

Đúng như dự đoán không có câu trả lời. Sau khi Địch An mặc xong, lập tức vào phòng vệ sinh.

"Cô thấy đấy, kiểu mình thích còn không bằng thích phần cứng như tôi." Minh Trai Chi ngồi ngay ngắn, dang hai chân kiêu ngạo.

Những lời này Cù Đông Hướng vô cùng đồng ý, lớn lên đẹp trai xác thật không thấy được năng lực mạnh mẽ của nửa người dưới. Mắt thấy là thật, Minh Trai Chi rõ ràng hàng to xài tốt.

Nhưng làm sao các lão đại không thể làm theo cốt truyện đi chứ —— Cù Đông Hướng duỗi tay chỉ trên đỉnh đầu Minh Trai Chi, hùng hồn nói: "Tôi có thể quay lại và yêu cầu điều tốt nhất tiếp theo. Kiểu như Hoành Nhạc Thanh cũng không tồi, hơn nữa mấy ngày hôm trước tôi cũng đã thấy kích cỡ của hắn. Thời điểm hành quân lặng lẽ cũng rất đồ sộ."

Khói lửa chiến tranh lan tràn tới người mình rồi. Hoành Nhạc Thanh nhắm mắt nằm, nhớ tới ngày hôm ấy khi giằng co trong phòng vệ sinh, bộ dáng ngoan cường của nữ nhân trong lòng anh, cũng nghĩ đến bản thân đã thành công trong thủ đoạn của mình. Ngày ấy anh cố ý rời đi, chính là muốn nhìn quan hệ thật giả của Cù Đông Hướng và Dật Hoa, lại không ngờ được cô dám trêu chọc Địch An, giờ phút này lại lớn mật dám trêu chọc mình.

Nữ nhân như vậy đều có gan khıêυ khí©h, anh sao có thể không đáp lại? Thật xin lỗi anh đã ngo ngoe rục rịch nửa dưới.

Hoành Nhạc Thanh lộ đầu ra sáng sớm dậy sớm, đầu tóc bù xù, nhưng không ảnh hưởng đến bộ dáng thần phi của anh, đặc biệt hai mắt kia, trắng đen rõ ràng, khóe mắt nhướng lên đầy phong tình.

"Đấy đây —— nếu coi trọng tôi, ngồi lên đây tự mình động. Thử xem có thể cắm đầy cô không?"

Nam nhân đẹp trai nói những lời đê tiện sẽ có bộ dáng gì? Có lẽ chính là càng thêm phong tình vạn chủng. Thay vào đó nếu là xấu, thật xin lỗi —— đó là ghê tởm.

Cù Đông Hướng không chút khách khí, xuống giường, dẫm lên giá cạnh mép giường chuẩn bị đi lên, cô còn cố ý cúi đầu nháy mắt cười với Minh Trai Chi.

Vẻ mặt Minh Trai Chi bất đắc dĩ mà buông tay, giả làm tiếc hận rồi nói: "Xem ra cô ăn rất ngon."

Thời điểm Minh Trai Chi nói chuyện, hệ thống trong đầu cũng kinh hỉ kêu loạn: "Trời ạ —— độ hảo cảm của Minh Trai Chi tăng lên 10 điểm."

Cắt —— tình yêu của các chính trị gia thật rẻ tiền.

Cù Đông Hướng khịt mũi coi thường, tiếp tục động tác bò sang giường Hoành Nhạc Thanh.

Nếu bạn không thể vuốt bên trái, bạn có thể vuốt bên phải, dù sao đều vật lộn.

Nam nhân cùng nữ nhân quan hệ có lẽ có thể tồn tại suốt đời chỉ bằng những chiêu trò, đấu trí và lòng dũng cảm. Không có thịt thì không sướиɠ, không thích thì không yêu. Làʍ t̠ìиɦ cũng là tình yêu - trái tim của lão đại là hợp kim titan, nhưng côn ŧᏂịŧ thì không. Tốt hơn nhiều.

Dù Hoành Nhạc Thanh bận vẫn ung dung nằm trên giường chờ Cù Đông Hướng đi lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng, duỗi tay túm lấy Cù Đông Hướng về phía mình.

Cù Đông Hướng một chân vừa dẫm lên, một chân khác còn ở ngoài, lại cảm thấy chân nhỏ của mình bị một lực kéo mạnh về sau, cùng lúc đó, tay của Hoành Nhạc Thanh cũng tới, cầm chặt tay cô kéo vào trong.

—— đau muốn chết!

Cù Đông Hướng quay đầu nhìn lại, cô vốn tưởng rằng là Minh Trai Chi ở phía dưới động tay, không ngờ vừa quay đầu đã thấy mái tóc màu tím phía sau đang lấp lánh dưới ánh nắng.

Tất nhiên là người đã đi vào phòng vệ sinh, Địch An!

Lúc này tất cả mọi người đều giật mình. Cù Đông Hướng càng thêm cả kinh thất thanh nói: “Anh—— anh—— không phải ——”

Kế hoạch quả nhiên không được lòng người, đặc biệt là long lão đại. Cù Đông Hướng sẽ không cho rằng Địch An sẽ ghen tuông, loại chuyện này đặt đối với cô ở -75 cảm giác nhân thân thượng, ngược lại càng làm cô run lên như cầy sấy.

Hành động của Địch An làm Dật Hoa vẫn luôn thờ ơ phải ngồi dậy.

Ánh mắt Địch An đảo qua Hoành Nhạc Thanh, nhìn chòng chọc Hoành Nhạc Thanh đang cầm tay Cù Đông Hướng.

Hoành Nhạc Thanh nhướng mày, rất hào phóng mà buông tay Cù Đông Hướng ra. Hoành Nhạc Thanh buông lỏng tay, sau đó Địch An cũng buông theo, còn thuận tay giật lấy giấy trên bàn Minh Trai Chi, tỉ mỉ cầm tay Cù Đông Hướng lau.

Cù Đông Hướng nằm ở một bên giường, không thể đứng dậy hạ xuống nên không khỏi có chút ngốc.

Trong khoảng thời gian ngắn cô thật không thể làm rõ Địch An, người không làm theo cốt truyện, đang muốn làm gì.

“Bây giờ —— rốt cuộc tình huống này là như thế nào?” Cù Đông Hướng không thể không hỏi, cái này giống việc cởi bỏ một nửa quần lại không cho ngồi trên bồn cầu có gì khác nhau?

Địch An một tay chống, động tác lưu loát dứt khoát mà nhảy lên giường Hoành Nhạc Thanh.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Lúc này Minh Trai Chi ở phía dưới cũng tò mò mà đứng lên, nhìn về phía giường tầng trên.

Cù Đông Hướng liếc nhìn Địch An nhảy lên giường và ngồi trên cột giường, sau đó quay lại nhìn Hoành Nhạc Thanh vẫn đang nằm trên giường.

Chẳng lẽ lão đại lần đầu đánh nhau nghiêm trọng vậy sao, điểm chán ghét của hai người đối với cô đều rất nhanh vượt qua cả Dật Hoa, người ở giường đối diện vẫn luôn muốn băm cô, chuyện này có khả thi không?

“Xem ra lần này cô có thể ăn no, một lúc được cả hai kiểu cô thích.” Minh Trai Chi đứng ở phía sau châm ngòi thổi gió.

Cù Đông Hướng trừng mắt nhìn Minh Trai Chi, cũng không sợ đắc tội anh ta. Lão đại này, trong nhà tù PLAY, chỉ đánh lừa sự thích thú của các chính trị gia rẻ tiền, không có cảm giác thực tế nào cả.

Quả nhiên, Minh Trai Chi cũng không bực, ánh mắt còn mang chút ngưỡng mộ, ý bảo Cù Đông Hướng tự mình giải quyết khốn cảnh trước mặt.

Cù Đông Hướng nhìn Hoành Nhạc Thanh, chờ đợi ý tứ của anh.

Hoành Nhạc Thanh cũng có chút tò mò, Địch An này đang diễn cái gì? Vấn đề là anh ta có hứng thú với 3P—— anh thì không. Tuy rằng không có hứng thú, nhưng lời nói vẫn là nói.

“Hiếm khi Địch thiếu gia có hứng thú như vậy. Không thì tôi mời anh trước?”

Địch An không trả lời với Hoành Nhạc Thanh, lần thứ ba đối với nữ nhân này mở lời nói: “Không được dùng tay. Tôi sẽ nhìn.”

Nà ní (cái gì)?

Đây là thao tác gì chứ?

Lúc này tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Đây là không cho phép Cù Đông Hướng chạm tay vào hạ thân của Hoành Nhạc Thanh, cho nên dự định sẽ bên cạnh giám sát?

Nội tâm Cù Đông Hướng điên cuồng gào thét: “Chúa ơi —— chạm vào trái tim hợp kim Titan của lão đại và bộ não dị thường của lão đại khác hẳn người thường."