Chương 7

Hôm nay công ty đặc biệt mở một buổi tiệc chào đón Trí Tú. Vốn là Trí Tú là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng ở nước ngoài, chịu về làm ở YGE nên cũng được chủ tịch Yang yêu mến.

"Trí Tú, sau khi làm xong công việc. Cùng nhau đi uống vài ly" - Nhϊếp ảnh gia Triệu nói với Trí Tú

"Tôi không đi" - Trí Tú mấy ngày nay không có tâm trạng, từ sau sự việc của Trân Ni. Cô chẳng còn tâm trạng gì nữa.

"Sao lại không? Hôm nay công ty đặc biệt tổ chức tiệc chào đón cô. Hình như có Kim Trân Ni cùng tham gia" - Nhϊếp ảnh Triệu nói

Trí Tú ngập ngừng.

"Dù sao cũng chúc mừng số báo Vogue vượt doanh thu, còn cả chúc mừng lần đầu tiên chúng ta hợp tác nữa chứ" - Nhϊếp ảnh Triệu giải thích.

Trí Tú sau một lúc suy nghĩ, dù sao cũng là buổi tiệc dành cho cô. Từ chối đi cũng không đúng, Trí Tú gật đầu.

"Hay quá. Vậy thì 8 giờ ở nhà hàng Bắc Kinh" - Nhϊếp ảnh Triệu vỗ vỗ vai Trí Tú, sau đó sắp xếp lại tập hồ sơ rồi tan làm.

Trí Tú quay trở về ghế ngồi, rơi vào trầm tư. Từ ngày gặp Trân Ni tại nhà riêng, đến nay đã là 2 tuần cô không gặp lại Trân Ni rồi. Mỗi lần nghe ai đó nhắc đến tên em, cô lại thấy lòng mình xốn xao. Như có hàng vạn con kiến bò trong lòng cô, gặm nhấm trái tim cô rỉ máu. Trí Tú lại rút trong bao thuốc lá ra một điếu thuốc, nhìn bao thuốc chỉ còn duy nhất một điếu, Trí Tú ném bao thuốc lá vào sọt rác bên cạnh. Đã là bao thuốc thứ 4 trong tuần rồi, không ngờ rằng cô đã hút thuốc nhiều đến như vậy.

Đầu thuốc lá cháy tí tách tia lửa đỏ, Trí Tú ngữa đầu, dựa lưng vào ghế, nhắm chặt mắt rít một hơi sâu. Nếu sau này gặp lại, cô sẽ gọi Trân Ni là gì? Là em, là Trân Ni hay một tiếng mẹ kế? Cô chợt nhếch môi cười vì sự trớ trêu này, người cô từng yêu sau này sẽ là mẹ kế của cô.

Trí Tú thở dài, nhìn đồng hồ điểm 6 giờ. Tất cả mọi ngươig trong công ty đã về hết. Lần nào cũng vậy, Trí Tú cũng đợi mọi người về hết mới tan làm. Dường như cô không muốn tiếp xúc với mọi người, ngoại trừ trong công việc. Còn việc xã giao hay tám chuyện, Kim Trí Tú cô không muốn nghe. Cô sợ sẽ nghe mọi người nhắc đến tên Trân Ni, hay nghe những thông tin không tốt về em, lúc đó lòng cô lại thêm đau.

Kim Trân Ni lấy trong tủ ra chiếc đầm trắng dài tay, cổ chữ V. Chiếc đầm dài trên đầu gối một chút thôi, nhưng cũng có thể khoe được đôi chân trắng mịn của Trân Ni. Chiếc đầm trong có vẻ đã cũ, nhưng khi Trân Ni diện lên, vẫn mang một màu sắc tươi tắn, đáng yêu, khác hẳn với vẻ quyến rũ thường ngày. Đây chính là chiếc đầm mà Trí Tú tặng cô nhân ngày kỉ niệm ba năm cả hai yêu nhau. Đến tận bây giờ cô vẫn còn giữ lấy, cất vào ngăn tủ, như một món vật kỉ niệm.

Đúng 8 giờ xe đưa Trân Ni đến điểm hẹn, nhà hàng Bắc Kinh nằm ngay trung tâm thành phố nên đi lại cũng thuận tiện, không mất quá nhiều thời gian. Bên trong mộ người đã đợi sẵn rồi, chỉ chờ Trân Ni. Trân Ni mở cửa phòng, mọi người đều hướng mắt sang nhìn cô. Tất cả đều bất ngờ trước sự xuất hiện của Trân Ni, Trí Tú ngồi đầu bàn cũng bất ngờ không kém. Trân Ni hôm nay như một thiếu nữ, trong trẻo dễ thương. Mọi người lại được chiêm ngưỡng thêm một khía cạnh đáng yêu của Trân Ni rồi. Chỉ riêng Trí Tú là khác, cô bỗng nhiên trầm mặc. Trân Ni đứng trước mặt cô, chính xác là cô gái nữ sinh mà cô yêu. Dịu dàng, trong trẻo. Nhưng ý nghĩ đó liền bị dập tắt đi khi cô nhớ lại Trân Ni hôm nay, không thuộc về cô nữa rồi.

"Trân Ni, mau đến đây ngồi đi" - Nhϊếp ảnh Triệu hướng Trân Ni chỉ vào chiếc ghế kế bên Trí Tú, vì chỉ còn dư một ghế đó thôi.

Trân Ni gật đầu, đi về phía Trí Tú, ngồi cạnh cô.

"Nhϊếp ảnh Kim, xin thất lễ"

Hương thơm từ người Trân Ni phát ra, ngọt ngào như que kẹo. Đây chính xác là mùi hương mà cô yêu thích, mùi hương mà cô nhớ đến tận bây giờ. Trí Tú tự nhiên lại nhếch môi cười, cười cho cái sự si tình của cô.

"Nào, cùng nâng ly chúc mừng chúng ta"

Tất cả đều nâng ly lên, hô vang một tiếng rồi nốc cạn ly rượu. Mọi người cười nói rôm rả, làm cho bầu không khí trong căn phòng càng thêm náo nhiệt. Trân Ni liên tục được mời rượu, Trí Tú bên cạnh cũng uống không kém. Cứ mỗi lần Trân Ni nốc cạn một ly, cô cũng theo đó mà nốc cạn. Mặc dù chẳng một ai ép cô. Đến khi Trân Ni mặt đã đỏ ửng, hai má bánh bao nhuộm lên một tầng phấn hồng. Trí Tú lúc này mới dám đối diện nhìn Trân Ni, dù chỉ là nhìn lén thôi. Nhưng cũng đủ để tim cô bình ổn.

"Trân Ni, uống với anh một ly đi" - Một người đàn ông đi đến cạnh Trân Ni, đặt tay lên vai cô.

Trí Tú liền nhiu mày.

"Phó tổng, chào anh" - Trân Ni xoay mặt gật đầu, cúi chào.

Phó tổng Khang liền thấy nét mặt Trân Ni đỏ ửng, tay không yên vị mà véo lên má cô. Trí Tú nhìn cảnh này mà nghiến răng ken két, tay nắm chặt lấy ly rượu, đem lên miệng mà nốc một hơi.

"Em say rồi, để anh đưa em về" - Phó tổng nói với Trân Ni.

"Em không sao" - Trân Ni lắc đầu.

"Đi..."

Phó tổng nắm lấy tay Trân Ni thì bị Trí Tú ngăn lại, lời chưa nói hết đã bị chặn ngang. Phó tổng Khang có chút khó chịu, xoay mặt nhìn về người đang bắt lấy tay anh.

"Phó tổng. Để tôi đưa em ấy về. Dù sao nhà tôi cũng gần nhà em ấy" - Trí Tú giọng lạnh lùng, mắt sát khí nhìn phó tổng Khang.

Trí Tú không để anh ta phản ứng, kéo Trân Ni đứng dậy.

"Tôi đưa Trân Ni về trước. Mọi người cứ chơi thoải mái, tiệc hôm nay tôi sẽ thanh toán"

Nói đoạn, Trí Tú nắm lấy tay Trân Ni, kéo Trân Ni rời khỏi phòng.