Chương 4

"Được rồi, bắt đầu đi"

Trí Tú gật đầu, ra hiệu cho mọi người tập trung vào công việc. Ánh sáng chiếu thẳng vào người mẫu, ống kính liên tục bắt lấy những hình ảnh vô cùng xuất sắc của Trân Ni. Thật sự, lần đầu tiên được nhìn thấy một Trân Ni sεメy qua ống kính, cảm giác thật mới lạ. Giống như đang có một Kim Trân Ni khác đứng trước mặt cô, quyến rũ và xinh đẹp. Khiến người đối diện say đắm.

Trí Tú nghiến răng, hạ ống kính. Mặc dù chỉ là cử chỉ nhẹ thôi nhưng cô biết, Kim Trân Ni là cố tình câu dẫn cô. Trân Ni diện trên người một chiếc áo thun hai dây mỏng, ôm sát body kèm theo một chiếc quần jeans lưng cao, chân mang guốc đỏ. Dễ dàng thấy được 3 vòng của Trân Ni, chuẩn hoàn hảo. Vừa nhìn đã làm người đối diện phải trầm trồ vì thân hình đầy đặn của mình. Trí Tú cũng không ngoại lệ, ngày trước còn quen nhau, thân hình Trân Ni cũng đã rất xuất sắc rồi.

"Cô Kim...." - Trí Tú hạ ống kính, liếʍ vội môi

"Dạ?" - Trân Ni giọng ngây thơ, ánh mắt như chú mèo nhỏ nhìn Trí Tú

"Nghỉ ngơi một chút" - Trí Tú ngập ngừng, vừa rồi định là sẽ mắng cho Trân Ni một trận vì dám hành động kéo dây áo làm nó trôi tuột xuống một bên vai. Nhưng ngẫm lại, cũng chỉ là công việc nên không dám lớn tiếng.

"Được" - Trân Ni gật đầu, cong môi cười nhìn Trí Tú mặt xám xịt quay đi.

"Cho tôi một ly rượu vang" - Trí Tú nói với trợ lý.

Trợ lý gật đầu, vài phút sau quay lại với ly rượu vang đỏ trên tay. Trí Tú nhận lấy ly rượu vang từ tay trợ lý, không ngần ngại nốc cạn một hơi. Trí Tú cô thường hay uống một ly rượu trước khi bắt đầu vào công việc, chỉ là muốn tỉnh táo và đầu óc thêm sảng khoái. Trân Ni đang dậm lại phấn bên góc phòng cũng nhìn thấy được hành động của Trí Tú. Vậy là, chứng minh một điều rằng Kim Trí Tú không tập trung. Rõ ràng là còn để mắt đến Trân Ni cô, nhưng sao ngoài mặt thì tỏ vẻ như không quan tâm.

"Tiếp tục thôi" - Trí Tú quay trở lại, gật đầu với mọi người tiếp tục

Trân Ni cũng vừa thay xong một bộ quần áo khác. Lần này là một chiếc đầm cúp ngực, dài ngang đầu gối, một bên xẻ đùi lộ ra đôi chân thon dài, trắng mịn. Trí Tú hơi cau mày vì chiếc dầm xẻ cao lên gần nơi thiếu nữ, nên chỉ cần một sơ xuất nhẹ cũng bị người khác nhìn thấy được. Trí Tú tự nhiên thấy lòng mình nóng rực, ánh mắt bùng lên một sát khí, nhìn chằm chằm Trân Ni như muốn thiêu cháy đi chiếc đầm cô đang khoác lên người.

"Nhϊếp ảnh Kim, bắt đầu đi" - Trân Ni lên tiếng khi thấy Trí Tú cứ nhìn chăm chăm vào cô, làm mọi người xung quanh cũng hơi lo lắng.

"Được" - Trí Tú nuốt cơn giận. Giơ cao máy ảnh, nheo một bên mắt, đem trọn vẹn Trân Ni thu vào trong ống kính.

Trân Ni đứng nghiêng, tay kéo vạt của một bên chiếc đầm lên cao, đứng bắt chéo chân, mắt nhắm lại với nhau, chạm nhẹ những ngón tay còn lại lên vùng xương quai xanh, kèm theo gương mặt hờ hững. Nếu như bề ngoài nhìn vào chỉ là một dáng bình thường, nhưng nhìn qua ống kính, Trí Tú thấy rõ được từng cử chỉ trên gương mặt và ngón tay di chuyển của Trân Ni đều mang theo sự quyến rũ, đầy chất câu dẫn.

"Chết tiệt" - Trí Tú ghiến răng rít nhẹ, mặc dù tiếng rít nhỏ nhưng căn phòng chỉ nghe được tiếng máy móc kêu tí tách cũng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy hết. Mặt đã đỏ ửng, câu nói của Trí Tú làm cả phòng rơi vào im lặng, mọi người đều hướng mắt nhìn cô.

"Hôm nay đến đây thôi. Cô Kim, mau thay y phục đi" - Trí Tú nhìn Trân Ni, càng thêm giận giữ. Sau đó không nói thêm một lời quay mặt rời đi.

Trân Ni tự nhiên lại nhoẻn môi cười, rõ ràng là còn chú ý đến cô, cớ sao lại kìm nén?

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ gửi file hình cho cậu" - Trí Tú đứng nói chuyện cùng một staff, bàn bạc thêm về công việc.

"Nhϊếp ảnh Kim, hẹn gặp lại. Hôm nay chị vất vả rồi" - Trân Ni sau khi đã thay y phục, chuẩn bị rời khởi phòng thì đến chào hỏi Trí Tú.

"Hẹn gặp lại" - Trí Tú gật đầu, lịch sự đáp lại.

Sau khi kết thúc công việc tại YGE, Trí Tú di chuyển xe về biệt thự Kim Gia. Vừa đúng lúc rơi vào giờ tan tầm nên đường xá hơi đông đúc, dòng xe tấp nập. Trí Tú hạ kính xe, muốn hít thở một chút không khí lành lạnh của Seoul.

"Trí Tú, hôm nay con về sớm nhé. Bố sẽ giới thiệu con với một người" - Ông Kim Trí Tuấn nói ở đầu dây bên kia

"Có chuyện gì thế bố?" - Trí Tú ngã người, chống một tay lên thành xe, một tay cầm lái. Mắt vẫn hướng về phía trước.

"Chuyện quan trọng. Con mau về nhé" - Ông Kim Trí Tuấn hớn hở, rồi cúp máy.

Trí Tú cũng không hỏi thêm, nghe giọng bố cô vui vẻ thế này chắc hẳn là sắp có chuyện vui rồi. Nên ông mới gọi cô về sớm như thế. Thường ngày, ông ở công ty đến tận tối khuya mới về. Hôm nay ở nhà thế này, chắc hẳn là chuyện quan trọng rồi.

"Con về rồi" - Trí Tú đi vào phòng khách, thấy ông Kim Trí Tuấn đã thay y phục sang trọng ngồi chờ ở ghế sofa

"Tú, mau lên vệ sinh cá nhân. Mặc đồ đàng hoàng, cùng bố đón khách" - Ông Kim hớn hở nói với cô.

"Vâng" - Trí Tú mệt mỏi, tâm tình cô lúc này cũng không tốt. Lên ngâm mình vào nước ấm cũng tốt, giảm đi căng thẳng và khó chịu.