Chương 4

Bởi vì Dương Ý tránh né hắn, sắc mặt của Trịnh Thiếu Diệp lại càng trở nên tệ.

Như thể hối hận, Trịnh Thiếu Diệp thu tay về, nắm chặt lại.

Dương Ý ôm bụng, chậm rãi lướt qua Trịnh Thiếu Diệp.

Trở lại linh đường, còn có rất nhiều việc phải làm.

Dương Ý gần như dựa vào sự kiên trì chống đỡ buổi lễ, thân thể của y quá thực quá tệ, khi tiễn vị khách cuối cùng rời đi, Dương Ý chóng mặt ngồi trên sô pha, người hầu đưa cho y một ly nước.

Cha và mẹ vẫn đang khóc, Dương Ý muốn đợi cơn chóng mặt xoa dịu rồi qua an ủi mẹ thì nghe thấy giọng của Trịnh Thiếu Diệp.

Trịnh Thiếu Diệp ôm lấy mẹ mình, ánh mắt đau thương nhìn tấm ảnh chụp phía đối diện.

Hắn có bao nhiêu thích tôn kính anh trai, không ai rõ hơn Dương Ý.

Trịnh Thiếu Diệp 18 tuổi, liền thường xuyên đem hai tiếng ca ca treo ở trên miệng.

Nếu không phải Dương Ý yêu cầu Trịnh Thiếu Diệp không đem quan hệ của bọn họ nói ra bên ngoài, chỉ sợ là Trịnh Thiếu Diệp cũng muốn đem luôn y treo cùng trên miệng.

Từ trước Trịnh Thiếu Diệp chính là kiểu người đơn thuần, hoàn cảnh gia đình hoàn cảnh tốt đẹp, thuận lợi mà trưởng thành, chưa từng làm việc gì xấu xa, cũng chưa từng gặp người quá xấu.

Không chịu khổ, càng không ai có thể làm hắn chịu khổ.

Cho đến khi gặp y, y là một tên tồi tệ.

Dương Ý nhẹ nhàng đem ánh mắt thu hồi, đi tới bên cạnh cha, đưa cho đối phương khăn giấy.

Hai vợ chồng già rất coi trọng đứa nhỏ trong bụng y, mẹ bảo y đi nghỉ ngơi, còn dặn dò người hầu mang cho y một chén canh gà.

Dương Ý theo bản năng nhìn Trịnh Thiếu Diệp, Trịnh Thiếu Diệp dường như không để ý.

Dương Ý nói được, lúc sau liền về phòng.

Trở lại trong phòng, Dương Ý không có lập tức nằm xuống, kỳ thực y đối với việc Trịnh Thiếu Chân ra đi vô cùng đau buồn.

Cho dù y đối Trịnh Thiếu Chân không phải yêu, nhưng cũng có cảm tình.

Trịnh Thiếu Chân đối y cũng như thế.

Ngày đầu tiên y gả vào Trịnh gia, Trịnh Thiếu Chân liền nói, gã đã có người mình thích, nhưng bởi vì nguyên cớ thân thể , nên gã chưa từng nói ra.

Gã không yêu Dương Ý, cho nên gã xin lỗi y.

Không có gì phải xin lỗi, Dương Ý ở trong lòng nói, bởi vì y cũng không yêu gã.

Bất quá Dương Ý không có nói ra, Trịnh Thiếu Chân áy náy với y cũng không phải chuyện gì xấu.

Dương Ý từ nhỏ đã hiểu được nếu có thể lợi dụng hết thảy mọi thứ xung quanh thì cứ tới, lúc gặp khó mới có thể sống sót.

Này không có nghĩa là lợi dụng đúng.

Y nói như vậy, y hẳn là người xấu...... Trịnh Thiếu Diệp không nên thích y.

Dương Ý ngồi ở đầu giường an tĩnh xem những tấm ảnh chụp, là Trịnh Thiếu Chân bí mật giấu ở sau lưng, Dương Ý ngẫu nhiên phát hiện.

Trịnh Thiếu Chân thích một Alpha, người kia là trong mắt mọi người là *thiên chi kiêu tử.

*thiên chi kiêu tử (đứa con của trời): con cưng được cha mẹ chiều chuộng quá sinh kiêu.

Mà Trịnh Thiếu Chân chẳng những là Alpha, mà còn tàn tật, nên cho dù đến chết, phần cảm tình này cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Dương Ý lấy tấm ảnh ra, y nghĩ, đã đến lúc thứ này phải giao cho người nên đưa.

Chỉ sợ người kia có lẽ sớm đã quên mình từng có một người bạn là Trịnh Thiếu Chân.

Có lẽ là Dương Ý xen vào việc người khác, chính là y cảm thấy, đây là việc duy nhất y có thể làm vì Trịnh Thiếu Chân.

Nếu người đã chết thật sự có linh hồn.

Hy vọng Trịnh Thiếu Chân không còn tiếc nuối, gã đến cuối cùng tìm được đáp án của mình.

Lúc này cửa phòng đột nhiên mãnh mẽ mở ra, Trịnh Thiếu Diệp hốc mắt phiếm hồng bước vào: "Cha mẹ không biết việc đứa nhỏ, anh liền nghỉ ngơi? Dù sao, anh cũng muốn thức đêm canh giữ cho anh trai đi"

Hắn khi tới thì nổi giận đùng đùng, như muốn quở trách mọi chuyện.

Rồi hắn nhìn thấy ảnh chụp của Trịnh Thiếu Chân trong tay Dương Ý, trong nháy mắt như bị tạt gáo nước lạnh.

Dương Ý đem ảnh chụp nhét trở lại album, nhìn Trịnh Thiếu Diệp: "Đi ra ngoài."

Trịnh Thiếu Diệp nhìn chằm chằm quyển album trong tay Dương Ý, thong thả mà cứng đờ xoay người rời đi.

Dương Ý vẫn thấy được, trong mắt Trịnh Thiếu Diệp là một màu xám tro.

Không biết hắn là vì cái chết của anh trai mà khổ sở.

Hay là vì đối mặt với tất cả đau thương của chính mình.