Chương 3

Có lẽ lòng tự trọng của y đã bị câu nói của hắn làm cho nhói đau, hoặc là y không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra khi đó, Trịnh Thiếu Diệp bỏ đi, mặc kệ Dương Ý ngồi dưới đất.



Dương Ý khẽ thở dài, y không biết liệu Trịnh Thiếu Diệp có đem chuyện đứa nhỏ trong bụng y không phải con của Thiếu Chân nói cho cha mẹ biết không, nếu hắn nói ra, y thật sự sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh.

Rời khỏi nhà họ Trịnh cũng chẳng sao cả, cái Dương Ý sợ hãi lại là Dương gia.

Y chưa từng quên y làm sao rời khỏi nơi đó, lại càng không thể quên y ở đó đã trải qua cái gì.

Nó khiến y sợ hãi đến...phản bội Trịnh Thiếu Diệp

Trịnh Thiếu Diệp, Trịnh Thiếu Diệp, Trịnh Thiếu Diệp.

Ba chữ này lặp đi lặp lại trong lòng Dương Ý, thẳng đến khi nếm trải tư vị chua xót.

Y đã từng nhớ tới Trịnh Thiếu Diệp, trong lòng chỉ có ngọt ngào.

Hắn là chút sáng sủa và ấm áp duy nhất trong cuộc đời u ám của y.

Nhưng quá khứ đã qua đi, hiện tại Trịnh Thiếu Diệp đối y chỉ có hận.

Dương Ý không cảm thấy ủy khuất, con người chính vì lựa chọn của mình mà phải trả giá.

Nếu Trịnh Thiếu Diệp nói ra, Dương Ý cũng sẽ không trách đối phương.

Y hiện giờ không còn là đứa con riêng mà nhà họ Dương có thể tùy ý đùa giỡn.

Dương Ý ngồi dưới đất, trong bụng ẩn ẩn đau, liền nghĩ nếu cứ vậy mà sảy thai thì thật tốt.

Sự tình kia xảy ra cùng Trịnh Thiếu Diệp vốn dĩ là ngoài ý muốn.

Trịnh Thiếu Diệp không nhớ rõ, cũng khá tốt.

Nếu Thiếu Diệp biết bọn họ ngủ cùng nhau, với cái tính tình này của tiểu thiếu gia sợ rằng là muốn tức chết.

Nhớ tới Trịnh Thiếu Diệp, Dương Ý lại không khỏi bật cười.

Không nên cười, trông y có vẻ vô tâm vô phế.

Dương Ý ngơ ngác nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ trên mặt đất, nhớ tới Trịnh Thiếu Diệp lần đầu tiên đem hoa tặng y, mặt đỏ hồng, thoạt nhìn thực đáng yêu.

Y so Trịnh Thiếu Diệp lớn vài tuổi, lại bởi vì lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt, từ nhỏ đã trưởng thành sớm.

Y không đem tình ý của Trịnh Thiếu Diệp để ở trong lòng, tiểu thiếu gia nhà giàu 18 tuổi yêu đương nông cạn, gió thổi liền tan.

Dương Ý nhìn bó hoa kia, lại nhìn Trịnh Thiếu Diệp, không nói gì.

Tiểu thiếu gia mặt ngày càng hồng, nói chuyện cũng nói lắp, nói rằng thích bộ dạng của y trên sân khấu đánh đàn.

Dương Ý chán ghét đánh đàn.

Trịnh Thiếu Diệp lại nói, hắn thích y.

Dương Ý lúc ấy nói chính rằng y không có đánh đàn, đó là nhạc nền, y chỉ là giả vờ chơi.

Trịnh Thiếu Diệp ngây ngẩn cả người, giống như kinh sợ mà nhìn y.

Dương Ý cong cong khóe môi, nhìn là biết "gió thổi liền tan".

Kế tiếp có thể sẽ chất vấn y, vì sao muốn giả đánh đàn, lừa đảo linh tinh?

Dương Ý lười để ý, y lướt qua Trịnh Thiếu Diệp, tính toán muốn rời đi.

Tay y bị bàn tay to lớn ấm nóng của Trịnh Thiếu Diệp nắm lấy, dễ dàng giữ lấy ngón tay của Dương Ý.

Không giống như lời thổ lộ, tiếp xúc cơ thể của Trịnh Thiếu Diệp rất táo bạo.

Dương Ý kinh ngạc mà nhìn Trịnh Thiếu Diệp, đối phương nhỏ giọng nói: "Tôi có thể đánh đàn, tôi dạy anh chơi được không."

Dương Ý đối Trịnh Thiếu Diệp nói không.

Dương Ý: "Tôi chán ghét đánh đàn, cũng không thích cậu."

Bước ra từ kí ức, Dương Ý cảm giác được đau đớn ở bụng nhỏ dường như dịu đi.

Đứa nhỏ này thật là kỳ quái.

Vì cha nó mà đau, cũng vì nhớ tới cha nó lại không đau.

Lúc này có tiếng bước chân lại lần nữa truyền đến nghe thật nặng nề, phảng phất mỗi một bước đều mang theo phẫn nộ.

Dương Ý ngước mắt, Trịnh Thiếu Diệp lạnh lùng nhìn y: "Đứng dậy không nổi?"

Dương Ý không nói.

Trịnh Thiếu Diệp sắc mặt khẽ biến đổi: "Giả bộ đáng thương". Nói xong hắn duỗi tay, muốn túm Dương Ý trên mặt đất. Dương Ý tránh tay hắn, chậm rãi tự mình chống đỡ mà đứng lên.