Chương 5

Dương Ý nghỉ ngơi một lúc, sau nửa đêm mới quay trở lại linh đường.

Nửa đêm không có ai, khổ nỗi có một người ngồi trước di ảnh đang bần thần mà nốc rượu.

Là Trịnh Thiếu Diệp.

Bước chân của Dương Ý rất nhẹ, nhưng bóng của ý vẫn theo ánh sáng kéo dài mà đổ về phía trước.

Y không muốn kinh động đến Trịnh Thiếu Diệp, lại không biết lúc này có nên nói gì không.

Trịnh Thiếu Diệp buông bình rượu, quay đầu liếc Dương Ý.

Nhìn thấy Dương Ý, Trịnh Thiếu Diệp không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.

Không hiểu sao, một Trịnh Thiếu Diệp trầm lặng như vậy so với cái người đã nặng lời ác ý với y lại làm cho Dương Ý cảm thấy không an tâm.

Y lặng lẽ ngồi sau lưng Trịnh Thiếu Diệp, cả hai đều không có ý định nói.

Không gian vắng lặng, Dương Ý nhớ lại cái hồi y mới vừa đính hôn cùng Trịnh Thiếu Chân, Trịnh Thiếu Diệp đến trường học tìm hắn.

Khi đó bọn họ đã chia tay một tháng.

Trịnh Thiếu Diệp giận dỗi, không liên lạc với y, Dương Ý lại càng không phải mẫu người chủ động.

Dương Ý sau khi ra trường thì ở lại làm việc cho bộ phận hành chính của trường, chức vụ không cao, tiền kiếm được cũng không nhiều, cứ vậy mà an phận.

Cho nên khi biết được quan hệ của y với nhà họ Trịnh, vẻ mặt khó tin của "mẹ" y xem như là điểm cao hứng trong khoảng thời gian ấy của Dương Ý đi.

Thiếu gia liều lĩnh xông vào phòng làm việc, sắc mặt cứng đờ nhìn Dương Ý.

Dương Ý đặt tài liệu trong tay xuống, bình tĩnh kéo Trịnh Thiếu Diệp trông như sắp phát nổ ra khỏi phòng làm việc.

Y biểu hiện quá tự nhiên, Trịnh Thiếu Diệp cứ thế mà ngoan ngoãn bị y kéo ra ngoài.

Tay Trịnh Thiếu Diệp thực lạnh, còn run rẩy, một Trịnh Thiếu Diệp như vậy, một chút đều không giống Alpha.

Bọn họ lần đầu tiên lên giường, Trịnh Thiếu Diệp bởi vì không muốn làm đau y, đã tự làm bị thương cánh tay mình.

Y không cho Trịnh Thiếu Diệp đánh dấu, Trịnh Thiếu Diệp liền không đánh dấu y.

Mặc kệ bản năng của Alpha kêu gào khiến hắn khó chịu, đổ đầy mồ hôi, động tác lại vẫn như cũ thật cẩn thận, không dám lộng thương Dương Ý dù chỉ một chút.

Tựa như Omega thân hắn là cả thế giới của hắn, là bảo bối duy nhất của hắn.

Đáng được đối xử tốt nhất cùng yêu thương vô bờ.

Nếu Alpha đeo trên cổ chiếc vòng, dây xích nhất định sẽ đặt vào trong tay Dương Ý.

Y khống chế được Trịnh Thiếu Diệp, từ tình yêu đến thân thể.

Cho nên hiện tại, vừa chiến tranh lạnh một tháng với người yêu, người đó lại đột nhiên trở thành vị hôn phu của anh trai, đặt ở trên người bình thường rõ ràng rất khó để tiếp thu. Trịnh Thiếu Diệp nhìn biểu tình quá mức bình tĩnh của Dương Ý, trong lòng thầm nghĩ.

Nhất định phải có lý do, Dương Ý nhất định cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.

Đến một góc hẻo lánh, Dương Ý buông tay Trịnh Thiếu Diệp ra, xoay người lại.

Không ngờ, y rơi vào một cái ôm nóng bỏng.

Tin tức tố của Trịnh Thiếu Diệp mất khống chế mà bộc phát, dày đặc ôm lấy Dương Ý.

Eo Dương Ý mềm nhũn, thân thể theo bản năng dựa dẫm vào.

Chờ y tìm được một chút ý thức, liền phát hiện hàm răng của Trịnh Thiếu Diệp đã chạm vào cổ y.

Dương Ý khó chịu: "Trịnh Thiếu Diệp!"

Động tác của Trịnh Thiếu Diệp cứng lại, yên lặng hồi lâu, Dương Ý mồ hôi lạnh đều rơi xuống.

Nếu Trịnh Thiếu Diệp thật sự bốc đồng mà đánh dấu y, tương lai của y sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.

Dương Ý: "Cậu vẫn ấu trĩ như vậy, cậu cho rằng đánh dấu rồi là có thể khống chế tôi cả đời?"

Trịnh Thiếu Diệp hoảng loạn buông Dương Ý ra, hồi lâu mới nói: "Em không có..."

Dương Ý: "Tôi hẳn là đã nói với cậu, cái tôi nhất ghê tởm nhất là cưỡng chế đánh dấu"

Trịnh Thiếu Diệp mím môi: "Em biết."

Dương Ý đẩy Trịnh Thiếu Diệp ra, nghe thấy tiểu thiếu gia nói "Chuyện giữa anh và anh trai em..."

Dương Ý: "Là thật."

Y không hề do dự mà thừa nhận chuyện này.

Một khắc khi y trả lời, y thấy bộ dạng tan nát cõi lòng của Trịnh Thiếu Diệp.