Chương 2

Trịnh Thiếu Diệp chán ghét cậu, Dương Ý sớm biết được điều này.

Chẳng qua người này…… Chính là người cha của đứa con trong bụng của cậu.

Dương Ý bị tin tức tố ép tới mức không thể chịu nỗi, cậu chật vật mà đẩy cái tay của Trịnh Thiếu Diệp đang bóp trên mặt của mình, nghiêng đầu phun ra.

Cậu ăn không vô thứ gì, từ khi biết có mang thai, Dương Ý đã bị cảm giác áy náy cùng bất an, hoảng sợ tra tấn thể xác và tinh thần.

Cậu sợ hãi nhất chính là người chồng Trịnh Thiếu Chân biết chuyện này.

Thân thể Dương Ý là có bác sĩ gia đình Trịnh gia tới kiểm tra sức khoẻ định kỳ,

Cho nên việc cậu mang thai, không thể giấu lâu.

Lúc Dương Ý lần đầu tiên nôn nghén, liền nghi ngờ, cậu thừa dịp ra cửa, trộm mua que thử thai về nhà kiểm tra.

Cậu một không hề nghĩ sẽ lưu lại đứa nhỏ này, cũng đã tính khi nào có thể đi bệnh viện giải quyết đứa nhỏ.

Chỉ là mọi dự tính đều không kịp thực hiện, bệnh Trịnh Thiếu Chân hai tháng trước lại có những chuyển biến xấu.

Người trong nhà vốn dĩ muốn kêu Trịnh Thiếu Diệp trở về, nhưng Trịnh Thiếu Diệp ở nước ngoài chuẩn bị có kỳ thi quan trọng.

Thiếu Chân nói đừng kêu Thiếu Diệp trở lại, thi quan trọng hơn.

Bệnh của hắn mấy năm nay lặp đi lặp lại, không cần thiết chuyện nhỏ xé to như vậy.

Đâu ai biết, bệnh tình cũng không có như mọi người dự đoán là sẽ chuyển biến tốt lên.

Trịnh Thiếu Chân đi rồi, Dương Ý thành goá phụ.

Dương Ý này mấy tháng vẫn luôn bồi ở Trịnh Thiếu Chân trước giường bệnh, cái gì cũng không kịp làm, thậm chí không để ý đứa nhỏ.

Nó vốn chính là một đứa bé không ai muốn có mặt trên đời.

Mẫu thân không thích nó, phụ thân…… Dương Ý chăm chú nhìn người trước mặt đang lạnh nhạt vô tình.

Phụ thân cũng không thích.

Dương Ý ấn bụng, gian nan đứng lên: “Chú nhỏ, dù thế nào ta cũng là vợ của anh hai cậu, không lý nào anh hai cậu qua đời, cậu cứ như vậy tới khi dễ tôi.”

Trịnh Thiếu Diệp dường như bị lời nói của cậu làm cho buồn cười: “Thân thể anh hai tôi thế nào, tôi so anh rõ ràng hơn!”

Trịnh Thiếu Diệp: “Anh hai sáng sớm liền ngừng nhân công thụ dựng(?), anh cho rằng tôi không biết?”

Hắn bắt được Dương Ý, lòng bàn tay to rộng ấn trên bụng nhỏ mềm mại của Dương Ý.

Nơi đó yếu ớt mẫn cảm, Dương Ý tưởng tượng giống như là tử huyệt của động vật bị đè lại, cơ thể căng cứng, khom lưng co rút lại.

Trịnh Thiếu Diệp cũng không có giảm lực ấn, thậm chí mang theo ánh mắt hung tợn, thô bạo mà đè nặng bụng nhỏ Dương Ý: “Rốt cuộc là con hoang của ai!”

Dương Ý ngẩng đầu, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào Trịnh Thiếu Diệp.

Nửa ngày, cậu rốt cuộc mở miệng: “Thiếu Diệp, cậu nổi giận là bởi vì đứa trẻ không phải của anh cậu, hay nổi giận là do…… Tôi có mang đứa con của người khác?”

Vấn đề cậu nói quá mức bén nhọn, Trịnh Thiếu Diệp liền đẩy cậu ra.

Dương Ý lảo đảo ra sau, ngã lên bụi cỏ mềm mại.

Trịnh Thiếu Diệp giống như đυ.ng phải thứ đồ gì dơ bẩn, trên trán gân xanh loạn nhảy.

Trịnh Thiếu Diệp: “Tôi sớm nên biết, anh là cái đồ tiện nhân không biết liêm sỉ.”

Dương Ý cho dù ngã ở trên mặt đất, thân thể lại theo bản năng bảo vệ bụng.

Chính mình ý thức được bản thân làm điều này như một thói quen, Dương Ý sắc mặt lại tái nhợt vài phần.

Dương Ý cười cười: “Cậu không phải đã sớm cảm thấy tôi là đồ tiện nhân sao?”

Trịnh Thiếu Diệp hít sâu mấy hơi thở, cuối cùng nhắm mắt lại, lại mở, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào Dương Ý, dùng hết sức lực nới với cậu: “Như thế nào, sợ tôi đem người đuổi ra Trịnh gia, cho nên muốn câu dẫn tôi sao?”

Hắn khom lưng, nhìn chăm chú vào Dương Ý như nhìn rác rưởi: “Rất xin lỗi, tôi đã không phải là một đứa nhóc 18 tuổi ngu xuẩn bị anh quyến rũ đến xoay vòng.”

-------------------------

Gờ: Nếu có sai sót hoặc góp ý gì thì mọi người cứ ib hoặc cmt nha!