Chương 2
Thoáng chốc mà cũng mười tám năm trôi qua. Đứa trẻ mới sinh ra ngày nào đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Ở cái miền quê cằn cỗi nghèo nàn này đứa trẻ nào cũng đen nhẻm gầy gò nhưng lạ thay đứa trẻ kia từ nhỏ tới khi trưởng thành đều mang một làn da trắng trẻo như các cô gái thành phố bất chấp các chị gái anh trai của cô ai cũng đen nhẻm. Bởi vậy người dân trong làng ai ai cũng yêu thích đứa trẻ ấy, cho dù ở cái mảnh đất nghèo nàn và gia đình cũng chẳng khá giả gì thì đứa trẻ vẫn nghiễn nhiên được mọi người thương yêu như một nàng công chúa. Ở đây cô được ba mẹ đặt cho cái tên là An Yên. Bởi vì ba mẹ mong cô có một cuộc đời an yên chứ không khổ cực nắng gió dải dầu như ba mẹ.
Từ nhỏ đã học rất giỏi nên An Yên được trường học cấp học bổng đi học. Điều đó khiến ba mẹ rất tự hào và cũng phần nào bớt đi một gánh nặng trên vai. Các anh chị của cô cũng không phải người học hành giỏi nên chỉ học hết cấp ba là ở nhà đi làm rồi lập gia đình, vậy nên khi An Yên có giấy báo trúng tuyển đại học trên thành phố gia đình cô đều vui mừng. Ba mẹ còn mở một buổi tiệc mừng và mời bà con trong làng tới dự.
Buổi tối cuối cùng ở nhà trước khi lên thành phố học An Yên không làm sao ngủ được, lần đầu tiên sau mười tám năm cô sẽ phải dời xa nhà, dời xa nơi mình sinh ra và lớn lên. Dời ra cha mẹ,các anh chị và những người dân thật thà chân chất nơi đây. Là một người thông minh cô hiểu rõ cuộc sống nơi thành thị rất nhiều những khó khăn phức tạp. Cô tất nhiên là mang nhiều sợ hãi,tuy nhiên cùng với đó lại đen xen cảm giác chờ mong. Cô không thể lý giải được nhưng cô cảm nhận được ở cái thành phố xa lạ đó có một cái gì đó rất quan trọng mà mình đã bỏ quên, nó vẫn chờ cô đến tìm lại.
Sáng hôm sau khi đưa cô ra xe lên thành phố, ba cô là một người không biết cách bộc lộ cảm xúc nên chỉ im lặng, mẹ cô thì có chút lo lắng luôn dặn dò cô đủ thứ. Chị gái thì nhắc nhỡ cô đi đường cẩn thận, anh trai thì nói cô phải tự chăm sóc mình, có gì phải gọi về cho gia đình biết. Cô chỉ đành phải gật đầu lắng nghe tất cả để ba mẹ yên lòng.
Chuyến xe cuối cùng cũng lăn bánh.
Trường đại học mà An Yên thi đậu vốn là một trường học rất nổi tiếng, khoa cô chọn lại là khoa kinh tế tài chính nên chỉ tiêu chọn lựa rất gắt gao. Ở làng cô chỉ có mình cô đủ điểm vào học ở ngôi trường này,cho nên có thể nói là cô hoàn toàn cô độc khi bước tới đây.
Ký túc xá xa lạ, bạn học cũng xa lạ. Nhưng thật may mắn là ngoại hình xinh đẹp cũng như khả năng giao tiếp tốt nên chẳng mất bao lâu cô cũng dần dần hoà nhập được với cuộc sống mới. Cũng giống như khi còn đi học ở trung học, cô luôn luôn chăm chỉ nhiệt tình nên các giáo sư ở đây rất hài lòng và quý mến. Cho dù cũng sẽ có những bạn bè ghen tị nói xấu cô này nọ,khinh thường cô xuất thân nghèo hèn nhưng cô chưa bao giờ để tâm đến họ. Cô luôn luôn nói với bản thân hãy hướng tới những điều tích cực trong cuộc sống.
Cuộc sống đại học cứ thế cũng trôi qua dần trong yên bình. Thoáng chốc cô đã kết thúc năm thứ 3 đại học. Bởi vì thành phố ở rất xa quê và kinh tế gia đình không tốt nên ngay từ năm nhất An Yên đã bắt đầu đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt để giảm bớt gánh nặng của gia đình. Mặc dù anh trai và ba mẹ đều không đồng ý và muốn cô chỉ tập chung vào học tập nhưng vì không lay chuyển được quyết định của cô,hơn nữa thành tích học tập của cô cũng không bị ảnh hưởng nên sau cùng mọi người cũng không nói gì nữa. Mỗi năm cô chỉ về nhà vào dịp tết còn các kỳ nghỉ hè thì ở lại làm thêm. Tuy nhiên vì năm nay đã là năm thứ 4 và phải chuẩn bị đi thực tập nên cô đành xin nghỉ làm thêm để tập chung cho việc học.
Bởi vì luôn là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của trường nên khi sắp xếp công ty thực tập An Yên cũng được ưu tiên đưa tới một trong những công ty lớn nhất nhì trong thành phố,thậm chí là trong nước để thực tập và trau dồi thêm kiến thức. Đích thân giáo sư của cô đã gặp cô để nói cho cô biết về quy mô của công ty này, để cô biết rõ mà cố gắng nắm bắt cơ hội,bởi vì nếu như đạt thành tích xuất sắc không chỉ sẽ được tốt nghiệp loại ưu mà còn có thể được công ty đó để mắt và nhận vào làm nhân viên chính thức. Cô nghe giáo sư nói vậy thì rất xúc động,cô biết giáo sư luôn luôn ưu ái mình hơn một chút nên cô đã hứa với thầy sẽ cố gắng hết sức để không phụ công của thầy.
Bởi vì ngay mai chính là ngày đầu tiên đi tới công ty làm thực tập sinh nên An Yên có chút khó ngủ. Cô phải tự ru ngủ bản thân rất nhiều lần vì không muốn ngày đầu tiên đi làm mà lại mang một khuôn mặt mệt mỏi thiếu ngủ xuất hiện,như vậy sẽ gây ra ấn tượng xấu với người bên công ty. Thế nhưng khó khăn lắm mới ngủ được thì cô lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, thực ra cô đã luôn mơ thấy giấc mơ này từ nhiều năm qua. Cô thấy nó kỳ lạ là bởi vì thông thường chúng ta khi mơ một giấc mơ nào đó cũng sẽ thoáng qua một lần nhưng giấc mơ này cô đã mơ rất nhiều lần và nội dung không hề thay đổi. Cô mơ thấy cô trong một bộ váy rất xinh đẹp,ngủ trong một căn phòng màu hồng như các cô công chúa con nhà giàu trên tivi. Cô mơ thấy một người đàn ông ăn mặc sang trọng gọi mình là con gái, cô mơ thấy một người phụ nữ có khuôn mặt dịu dàng luôn gọi mình là công chúa của mẹ. Hai người ấy rõ ràng không phải ba mẹ của cô nhưng cô lại luôn có một cảm giác thân thiết kỳ lạ,giống như họ chính là ba mẹ của cô thật sự.
Cô có nghe những câu chuyện về giấc mơ kiếp trước, tuy nhiên cô lại chẳng tin vào điều đó. Tuy nhiên từ khi mơ thấy giấc mơ ấy quá nhiều lần cô lại dần tin tưởng. Và sau ba năm khi bước chân đến thành phố này cô lại càng cảm nhận điều đó rõ ràng hơn. Thành phố này có ai đó đang chờ cô đến, chờ cô tìm họ. Nhưng mà cô lại không biết mình phải đi đâu,phải làm sao để có thể tìm được họ.
Cô vẫn luôn giữ kiến về bí mật đó của mình bởi vì cô biết nếu cô nói ra thì thể nào cũng bị cho là kẻ điên khùng. Nhưng cô biết mình không điên,cô nguyện tin tưởng vào những điều không tưởng ấy. Cho nên cô càng khao khát cái ngày được gặp hai người đó.
❤️