Giữa Chúng Ta Là Định Mệnh

7.42/10 trên tổng số 12 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tôi tình nguyện tin vào định mệnh để có thể một lần nữa được gặp người. Kiếp trước tôi không thể gặp người sớm hơn nhưng kiếp này thì đủ. Tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay người vậy nên xin người cũng  …
Xem Thêm

Chương 1
Một buổi sáng ngày hè trong vắt. Người mẹ với khuôn mặt hiền hậu cùng nụ cười đầy yêu chìu đang đánh thức cô công chúa của mình còn mãi ngủ vùi trong chăn gối. Sau một hồi dụ dỗ của người mẹ cô gái nhỏ cũng chịu rời giường. Mẹ cô nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương vô hạn mà mắng yêu.

- Con xem. Hôm nay cũng đã mười sáu tuổi rồi mà cứ như đứa trẻ vậy, thật không khiến cha mẹ bớt lo được.

Cô gái nhỏ nhõng nhẽo ôm lấy mẹ rồi nói.

- Con vẫn còn nhỏ mà.

Mẹ cô chỉ biết mỉm cười rồi nói.

- Được rồi,con mau đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Ba con đang đợi dưới nhà. Hôm nay gia đình chúng ta sẽ đi trung tâm thương mại mua đồ và làm tiệc sinh nhật cho con.

Cô gái nghe vậy thì liền vui vẻ chạy đi đánh răng rửa mặt. Hôm nay cô bắt đầu bước sang tuổi mười sáu,cái tuổi đẹp nhất của thiếu nữ.

Khi cô xuất hiện ở bàn ăn ba cô luôn mang theo khuôn mặt nghiêm khắc cũng liền mỉm cười. Cô là viên ngọc trong tay ba mẹ,bởi vì chỉ có mình cô là con nên ba mẹ xem cô là tâm can bảo bối mà che chở,kinh tế gia đình lại thuộc dạng khá giả nên cô nghiễn nhiên trở thành một nàng công chúa,cuộc sống muốn gì được đó khiến ai cũng phải đỏ mắt ghen tị.

- Con gái của ba đã dậy. Mau qua đây ăn sáng.

Ba mỉm cười hiền lành với cô. Cô liền nói.

- Ba,hôm nay là sinh nhật của con.

Ba cô liền cười hiền từ rồi nói.

- Ba biết chứ công chúa,con muốn ba tặng quà gì nào.

Cô liền nói.

- Con chỉ cần ba mẹ khoẻ mạnh và yêu thương con nhiều hơn thôi.

Cả ba và mẹ nghe vậy thì liền nhau nhau mỉm cười. Hai người luôn tự hào vì sinh ra được một đứa con gái như cô,từ nhỏ đã vô cùng ngoan ngoãn nghe lời. Lớn lên lại xinh đẹp khả ái,hơn nữa lại thông minh ưu tú. Cho dù luôn được ba mẹ cưng chiều nhưng chưa bao giờ cô tỏ ra kiêu căng ngạo mạn với người khác,đối xử với ai cũng lễ phép nhường nhịn nên người thân và bạn bè thầy cô đều rất thương yêu cô. Có thể nói cô không chỉ là công chúa của ba mẹ mà còn là công chúa của tất cả mọi người.

Sau khi ăn sáng xong cả gia đình liền cùng nhau đi trung tâm thương mại. Bởi vì công việc của ba luôn bận rộn nên hiếm khi cả nhà có thể cùng nhau đi chơi hay mua sắm như thế này. Mẹ cô mua rất nhiều những món ăn cô và ba yêu thích để chiều nay làm tiệc. Ba dẫn cô và mẹ lên khu thời trang và mua cho hai mẹ con những bộ váy rất đẹp. Tiếng cười của gia đình tràn ngập khắp nơi. Ai nhìn vào cũng âm thầm ngưỡng mộ.

Sau khi mua sắm xong cô và mẹ ra cửa đứng chờ ba đi lấy xe,lúc này mẹ cô lại chợt nhớ ra đã quên mua một món gia vị nên dặn cô đứng đợi và quay vào trung tâm thương mại. Tất nhiên một cô gái ngoan ngoãn như cô thì luôn sẽ nghe lời cha mẹ,cô vẫn đứng im trên lề đường chờ ba mẹ trại lại.

Chỉ là ngay lúc ấy trước mặt cô bỗng xuất hiện một bé gái chừng bốn ,năm tuổi đang hấp tấp bước xuống lòng đường. Đây là trung tâm thương mại nên xe cộ rất nhiều,lúc thấy một chiếc xe dường như chạy với tốc độ hơi nhanh đang đi về phía cô bé thì cô gần như không kịp nghĩ ngợi gì liền vội vã lao ra lòng đường ôm lấy đứa bé và đẩy vào lề đường.

Khi ấy cô chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt sững sờ của mẹ khi vừa bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại. Ba cô cũng vừa kịp lái xe tới và vội vã chạy về phía cô,khi ấy cô rất muốn nhìn ba mẹ thêm một chút nữa nhưng ý thức của cô cứ dần dần bị bóng đen nhấn chìm. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô biết thế nào là sự sợ hãi, cô sợ mình sẽ không thể ở bên ba mẹ nhiều thêm nữa.

Khi cô một lần nữa có lại ý thức thì cô nhận ra mình đang ở một thế giới xa lạ. Bên cạnh là một khoảng không vô tận,trước mặt là một bóng trắng mờ ảo. Cô không còn cách nào khác là đi về phía bóng trắng ấy. Khi tới gần cô mới nhận ra đó là một người con gái,khó lòng mà đoán được độ tuổi. Dung mạo quá mức xinh đẹp, trang phục hơi chút cổ quái. Nhìn cô ấy cô có cảm giác như đã thấy ở đâu đó, phải mất một lúc suy nghĩ cô mới nhận ra,cô gái ấy dường như rất giống những tạo hình nhân vật thần tiên trong các bộ phim cổ đại mình vẫn hay xem. Có lẽ là cô đang lạc trong một giấc mộng,bởi vì cô biết thần tiên không bao giờ tồn tại trên thế giới thực tiễn này.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô người kia vẫn không chút biểu cảm. Sau cùng cô đành phải là người lên tiếng trước.

- Tôi đang ở trong một giấc mơ sao. Người có phải chính là thần tiên tỷ tỷ.

Người kia nghe cô hỏi vậy thì nhẹ nhàng mỉm cười. Khí chất cao quý tuyệt trần, tuyệt đối không có một tục nhân nào có thể đạt được. Cô càng tin người ấy chính là thần tiên tỷ tỷ. Người ấy nói với cô.

- Con quả nhiên là một cô bé thông minh,thật đáng tiếc dương mệnh quá ngắn ngủi.

Cô nghe vậy thì dường như đã hiểu nhưng vẫn cố chấp mà hỏi lại.

- Nười nói như vậy nghĩa là tôi đã chết sao.

Người ấy đáp lại bằng sự im lặng. Cô chỉ biết rơi nước mắt trong khổ sở mà nói.

- Tôi không phải sợ chết. Nhưng mà còn ba mẹ của tôi thì sao. Tuy còn nhỏ nhưng tôi cũng hiểu được ba mẹ luôn xem tôi là tất cả của họ. Nếu tôi rời đi họ sẽ phải làm sao. Tôi vẫn còn chưa một ngày được báo đáp ơn sinh thành dưỡng dục của họ.

Người ấy chỉ nhàn nhạt nói.

- Ai sinh ra đều mang theo số kiếp đã định sẵn,thiên mệnh thì không thể tránh.

Cô nhìn người ấy rồi mịt mờ hỏi.

- Vậy bây giờ tôi sẽ thế nào.

Người ấy nói.

- Chuẩn bị bước vào một nhân sinh mới. Bởi vì ngươi kiếp trước thiện lương hiếu thuận nên kiếp này được đầu thai sớm hơn. Ta đến đây là để đưa ngươi đi đúng đường.

Cô nhìn người đó cầu khẩn.

- Người có thể cho tôi lại một lần nữa được làm con của cha mẹ không. Cha mẹ còn trẻ,còn có thể sinh thêm một người con nữa.

Người ấy lắc đầu nói.

- Không thể,thiên mệnh xắp đặt kiếp này họ chỉ có một đứa con mà thôi.

Cô có chút tuyệt vọng mà nói.

- Tại sao? Nếu vậy tại sao không để tôi ở bên họ nhiều thêm một chút.

Người ấy nói.

- Thiên mệnh...

Cô có chút tức giận ngắt lời.

- Tại sao các người lúc nào cũng chỉ biết thiên mệnh. Thiên mệnh thì cũng phải có tình người chứ. Ba mẹ tôi luôn sống chân thành và thường giúp đỡ người khác. Tại sao thiên mệnh lại cho họ một số mệnh khắc nghiệt như vậy.

Người ấy nói.

- Thiên mệnh luôn công bằng. Sống đến cuối đời thì mới nhận ra được.

Cô quỳ xuống rồi nói với người đó.

- Xin hãy giúp tôi. Ít ra nếu không thể tiếp tục làm con họ thì hãy cho tôi nhớ về họ,để tôi có thể tìm tới họ báo một chút ân tình.

Người ấy vẫn bình thản nói.

- Điều ấy không hợp với luân thường,ta không giúp con được.

- Cầu người...

Người ấy có lẽ thấy cô quá đáng thương nên sau cùng liền nói.

- Thôi được,ta có thể giúp con một chút. Con có thể sẽ nhìn thấy một vài chuyện của kiếp trước, nhưng nó sẽ chỉ đến trong giấc mơ của con. Khi ấy tìm tới họ hay không còn tuỳ ở vận mệnh của con ở kiếp này. Bây giờ con hãy chuẩn bị đi đi, thời gian đã đến.

Người ấy nói rồi khẽ phất tay áo, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ như một sợi lông vũ bị cuốn theo cơn gió rồi lại rơi vào một vòng lốc xoáy vô tận. Cuối cùng thì tất cả cũng biến mất không còn một vết tích nào nữa.

Cùng khi ấy tại một vùng quê xa xôi, có một đứa trẻ vừa mới chào đời. Đứa trẻ vừa sinh trông trắng trẻo,khả ái vô cùng, khác xa những đứa con khác đã xinh ra trước đó. Khiến cho cha mẹ và mọi người ở trạm y tế miền quê ấy không ai là không yêu thích.

...............

tieuacma: Truyện mới như đã hứa. Bởi vì đã viết gần end rồi nên up. Rất mong được ủng hộ.

갑사합니다.

사랑해요.♡♡♡♡

Thêm Bình Luận