“Haha, hình như quan điểm về thơ của hai nhà thơ khác nhau.” Để tránh toạ đàm biến thành màn tranh luận, người MC lập tức đổi chủ đề.
“Vậy câu hỏi tiếp theo, hai người sẽ làm gì khi không có cảm hứng?”
“Tôi sẽ xem tranh nghệ thuật, hoặc chơi đàn vĩ cầm.” Tống Thời Hạc trả lời.
Trình Nhạn Bách suy nghĩ một chút, đôi mắt đen của hắn đang nhìn chằm chằm về hướng Quý Du Sinh đột nhiên sáng lên, hắn nói:
“Làm những thứ giúp tôi thư giãn.”
Chiếc ghế bên trái cậu đột nhiên kêu cót két.
Trong phần tiếp theo của toạ đàm, hai đôi mắt đó vẫn chuyển động về hướng Quý Du Sinh. Nếu hai con mắt đó nóng rực thì chắc có lẽ cậu đã bị bỏng, rồi hằn lại vài vết sẹo.
Khách mời tương tác với MC trên bục cuối cùng cũng kết thúc sau hai giờ. Thời gian tiếp theo học sinh sẽ thành lập một nhóm 5 người để đánh giá cao các bài thơ của khách mời, còn khách mời sẽ chọn một nhóm ngẫu nhiên tham gia vào thảo luận.
Ngay sau khi MC giới thiệu xong, các học sinh trên khán đài lập tức thành lập nhóm với bạn bè của họ. Vì đa số sinh viên đều đến từ khoa văn, thậm chí có khoa khác, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ có sinh viên khoa kinh tế.
“Nào, mọi người chia thành từng nhóm, cùng thảo luận!”
Quý Du Sinh ghét kiểu lập nhóm như này, cậu không quen và không phải lúc nào cũng có thể nhóm thảo luận nhóm với những người khác. Lúc còn học cấp hai, cậu có một vài người bạn tốt cùng có ước mơ, nhưng sau này mỗi người lại đi một con đường khác nhau, còn cậu lại ngược lại với họ, từ khi vào đại học đến giờ cậu vẫn chưa có bạn bè. Cậu chẳng dám đến hỏi người khác rằng họ có muốn lập nhóm với mình không.
Quý Du Sinh phát hiện bên trái, bên phải, phía trước và phía sau dường như đã lập thành nhiều nhóm, vừa lúc hai má cậu đang nóng bừng, không biết phải làm sao, thì cậu trai cậu ngồi bên trái đột nhiên quay sang, dí sát vào người cậu. Quý Du Sinh giật mình rụt người lại, đối phương là một người khá đẹp, đội mũ Beret. Sau đó cậu phát hiện cậu ta đang đọc bảng tên của cậu, rồi mới nhìn đến khuôn mặt hơi nhạt và cái miệng hơi mở của cậu, cậu ta mới ngồi thẳng người sờ vào cổ xấu hổ nói:
“Ừm… Xin chào bạn học, tớ là Thời Úc, đến từ Khoa Mỹ thuật và Hội họa, chúng ta lập nhóm nhé?”
Thấy Quý Du Sinh im lặng, Thời Úc nghĩ rằng mình đã khiến cậu tức giận, vì vậy cậu ta lập tức cúi xuống xin lỗi.
“Xin lỗi, tớ chỉ nhìn xem cậu có phải ở khoa văn không….”
“Không sao, chúng ta có thể là một nhóm….”
“Tốt rồi! Á….”
Quý Du Sinh chưa kịp nói xong thì thấy Thời Úc vui vẻ đứng thẳng người lên, đυ.ng “rầm” một cái vào ghế.
“Đau quá!”
Quý Du Sinh vừa muốn hỏi cậu ta xem có bị sao không, nhưng lại phát hiện có một ánh mắt lạnh lùng từ dưới sân khấu nhìn lên.
Không để ý đến ánh mắt nóng bỏng từ phía đó, Quý Du Sinh chạm vào eo cậu ta, sau đó Thời Úc bắt đầu hứng thú nói với cậu về những bài thơi của Trình Nhạn Bách.
Quý Du Sinh phát hiện ra có vẻ như Thời Úc hâm mộ Trình Nhạn Bách hơn người bình thường, cậu ta tán thưởng từ những bài thơ cũ đến thơ mới, cậu ta còn có thể đọc thuộc lòng, cứ như nhà đánh giá thơ không bằng.
Quý Du Sinh nhìn đôi mắt dâng trào biển tình yêu dành cho Trình Nhạn Bách của Thời Úc, suy nghĩ rõ ràng cậu ta là người vui vẻ như thế, sao lại thích thể loại thơ ca suy đồi?
Sau một lúc Thời Úc nói không ngừng, cậu ta mới chợt nhận ra rằng cậu ta không chừa chỗ cho Quý Du Sinh chia sẻ cảm nhận.
“Ôi, xin lỗi! tớ nói nhiều về Nhạn Bách…à, Trình tiên sinh quá, còn cậu thì sao? Cậu thích bài thơ nào của Trình tiên sinh?”
“Tôi… thích của Tống tiên sinh hơn …”
Trước khi cậu nói hết câu, ánh mắt của Thời Úc chuyển từ đầy mong đợi sang ngạc nhiên, thậm chí cậu có thể nhìn thấy đôi đồng tử màu nâu sẫm đang dần mở to của cậu ta.
Không thể chấp nhận được nắng và mùa xuân à?
“Gọi tên thôi, gọi tiên sinh nghe có vẻ hơi già, tôi cũng chẳng lớn hơn em bao nhiêu.”
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, chiếc ghế dường như mọc lên dây leo giữ chặt Quý Du Sinh lại, cơ thể cậu đông cứng, nhưng đầu ngón tay lại không thèm để ý đến cậu mà run nhẹ.