Chương 3.3: Ấm Áp

Cảm ơn b @Nguyen Dung Linh Phuong đã đề cử truyện nhé 🥰 chương này tặng cậu nè 🌹

--------

Tiêu Nhiễm ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một hộp quà được gói rất đẹp, Lý Phú Quý đặt hộp quà đến trước mặt cô, nói: “Nhiễm Nhiễm đã 15 tuổi, lúc con 7 tuổi cậu đã đến nơi này. Nhiễm Nhiễm con đã lớn vậy rồi mà cậu còn chưa tặng quà gì cho con, con xem có thích không?”

Tiêu Nhiễm rất cảm động, cẩn thận tháo dải ruy băng đỏ trên hộp quà ra, hóa ra là một chiếc điện thoại di động mới!

Đây là một Smartphone, của một thương hiệu nước ngoài rất nổi tiếng gần đây, chi phí để mua được nó cũng rất cao.

“Cậu ơi, cái này quý rồi, con không thể nhận.” Tiêu Nhiễm vội vàng đẩy điện thoại di động đến trước mặt Lý Phú Quý, cô đã nghe nói qua, loại điện thoại này muốn mua ít nhất phải năm sáu ngàn tệ, nên cô tuyệt đối không thể nhận.

“Nha đầu ngốc, mợ con tự tay chọn cái này cho con, mợ con nói, con gái rất thích điện thoại di động này, chụp ảnh cũng rất đẹp.” Lý Phú Quý cười, lại đẩy điện thoại di động tới trước mặt cô.

“Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm à, con cứ nhận đi, bây giờ học sinh cấp hai đã dùng điện thoại di động rồi, mà con cũng đã học cấp ba rồi, ở đây con vẫn còn chưa quen, nếu có khó khăn gì thì con cứ việc liên lạc với cậu, mợ là được rồi. Nhiễm Nhiễm à, mợ không có con, mợ và cậu cậu thật sự rất thích con, cậu và mợ sẽ yêu thương con, coi con như là con ruột của mình, chờ cuối tuần này, mợ sẽ dẫn con đi mua mấy bộ quần áo mới nha.” Diệp Chân vuốt ve tay Tiêu Nhiễm, yêu thương nói.

Thích, yêu thương ...

Ngoại trừ bà nội cô ra, chưa có ai từng nói những lời này với cô, Tiêu Nhiễm nghĩ tới khuôn mặt của cha và ông nội chán ghét cô, luôn nói cô là đồ ghê tởm và vô dụng, cho dù cô có nghe lời, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, cô cũng không cầu điều gì xa vời, nhưng vẫn sẽ bị bọn họ đánh mắng.

Mà mẹ cô vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ với cô, cái gọi là em trai có quan hệ họ ruột thịt với cô có khi sẽ hắt hủi, thậm chí xúc phạm cô.

Ngoại trừ bà nội ra, bà chưa từng được ai ưu ái.

Đối mặt với sự đối xử như vậy của người cậu và người mợ xa lạ, Tiêu Nhiễm cảm thấy khó chịu không chịu nổi, cảm giác khó tả không phải là vui hay buồn mà là cảm giác áy náy và bất lực mãnh liệt...

“Tủm...”

“Tủm...”

Nước mắt lớn rơi vào trong bát, nhìn thấy Tiêu Nhiễm khóc, Lý Phú Quý và Diệp Chân đều hoảng sợ.

“Làm sao vậy, Nhiễm Nhiễm?”

“Nếu con không thích, mợ sẽ mua cho con cái khác!”

Tiêu Nhiễm ngẩng đầu nhìn bọn họ, cố gắng làm ra vẻ mặt tươi cười, cô biết gia cảnh của bọn họ không mấy khá giả, hai người cũng không có bằng cấp, hai người đều từng bước một cố gắng bằng chính đôi bàn tay của họ, cuộc sống của họ mới được tốt hơn.

Cô đã xem qua điện thoại di động của Diệp Chân, màn hình nứt ra vài vết nứt bà cũng không nỡ đổi màn hình, Lý Phú Quý thậm chí còn tệ hơn, áo khoác da, cổ tay áo và viền áo đều bị bong ra không còn hình dạng, nhưng ông ấy mỗi ngày vẫn mặc nó.

Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, họ lại mua cho cô một chiếc điện thoại di động đắt tiền như vậy.

“Không... Cậu, mợ con rất thích, chỉ là con rất muốn khóc, chưa từng có ai đối xử tốt với con như vậy ngoại trừ bà...” Tiêu Nhiễm lau nước mắt, cúi đầu từng ngụm từng ngụm ăn cơm, cô từ nhỏ hướng nội, trầm mặc ít nói sẽ không biết cách biểu đạt, chỉ là cô muốn cố gắng học tập, muốn sau này nổi bật, kiếm được nhiều tiền để cho bà nội một cuộc sống tốt đẹp, chỉ là đáng tiếc, bà nội cô lại ra đi sớm.

Giờ phút này, ngoại trừ cảm động đến phát khóc, cô không biết mình phải nói gì để bày tỏ cảm xúc của mình lúc này.

“Đứa trẻ ngốc nghếch...” Diệp Chân đau lòng khóc lóc ôm lấy Tiêu Nhiễm, bà cũng nghe những chuyện mà Tiêu Nhiễm gặp phải, bà không hiểu tại sao cha mẹ lại có thể đối xử với con cái của mình như vậy.

Diệp Chân nghẹn ngào nói: “Nhiễm Nhiễm, không sao đâu, nếu có thể, con cũng có thể coi cậu, mợ như cha mẹ của mình, vậy thì tốt rồi...”

Tiêu Nhiễm khóc trong vòng tay bà, nặng nề gật đầu.

Lý Phù Quý hai mắt đỏ lên, lập tức ngắt lời: “Được rồi được rồi, chúng ta vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ đi, em có được một cô con gái xinh đẹp thông minh như này!”

“Ha ha ha, ăn đi, chờ đến cuối tuần để mợ mua cho con mấy bộ quần áo xinh đẹp, nếu lúc đó con chính là hoa khôi trường học rồi!”

“Phụt...”

Lời nói của Lý Phú Quý khiến hai người bật cười.

Tiếng cười của cả nhà truyền ra ngoài, thời tiết ban đêm rất tốt, ánh đèn xa xa lấp lánh, tựa như những ngôi sao lấp lánh.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, trong bóng tối, mấy chiếc lá chậm rãi rơi xuống.