Chương 4.1: Ham Muốn 1

Cảm ơn b @Nguyen Dung Linh Phuong đã đề cử truyện nhé 🥰 chương này tặng b nè 🌹

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Sáng sớm, Tưởng Vãn Ngôn bước vào lớp, dưới mắt có hai quầng thâm, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào lưng Tiêu Nhiễm.

Rất nhiều cô gái lần lượt quay đầu lại, sau đó thở dài tiếc nuối, nhìn quầng thâm dưới mắt nam thần, không cần nghĩ cũng biết anh đã đấu tranh kịch liệt với bạn gái cả đêm.

“Đinh~”

Nhóm người hoàn hảo lại bắt đầu.

Nhị Cẩu (Trần Song): “Tưởng ca, tối qua anh làm gì vậy? Đi tìm bạn gái à?”

Lưu Hầu Nhi (Lưu Kiệt): “Chắc chắn rồi, hãy nhìn quầng thâm của Tưởng ca đi, thật gợi cảm làm sao, đó là bằng chứng của một đêm ân ái!”

Vũ Trụ Vô Địch Đại Soái Bức (Tưởng Vãn Ngôn): “Cút...” Sau đó lại phát một cái meme đá vào người.

Iron Man (Chu Giai): “Tưởng ca chúng ta sống rất tốt, hâm mộ Diệp Đình...”

Nhị Cẩu, Lưu Hậu Nhi: “???”

Iron Man: “Này này này! Tôi đùa thôi mà!”

......

Tưởng Vãn Ngôn phiền muộn không chịu nổi, tiện tay ném điện thoại di động vào trong hộc bàn, xoa xoa mi tâm.

Suốt đêm anh ta mơ thấy mình đang làʍ t̠ìиɦ với một người nhà quê, điều mà anh không bao giờ ngờ tới.

Người nhà quê trong mộng kia dáng người cực tốt, ngực to mông vểnh lên, chân dài, vừa thon thả, vừa thẳng, hơn giữa cô gái nhà quê trong mơ và cô gái nhà quê trong thực tế có sự tương phản rất lớn. Mẹ kiếp, Tưởng Vãn Ngôn đổ mồ hôi đầm đìa suốt đêm, vì giấc mơ này của anh ta.

Đến nỗi khi tỉnh dậy, giường của anh ta ướt đẫm, anh ta bị chính mình làm cho kinh hãi.

Nhìn vào góc nghiêng của Tiêu Nhiễm, Tưởng Vãn Ngôn híp mắt, anh không thể nói rõ được mình có cảm giác gì với cô, có lẽ chỉ đơn thuần là tò mò, muốn chinh phục cô mà thôi.

Lấy thân phận của anh ta, có rất nhiều phụ nữ đều theo đuổi anh ta, tìm mọi cách nảy sinh chút quan hệ với anh ta, mà Tiêu Nhiễm lại là người phụ nữ đầu tiên bài xích anh ta, từ chối anh ta, điều này không thể nghi ngờ làm khơi dậy du͙© vọиɠ muốn chinh phục của Tưởng Vãn Ngôn, anh ta muốn biến cô thành da^ʍ phụ, giống như trong mộng, để cô khóc lóc cầu xin anh, xin anh thao cô giống như trong mơ.

Cái gì mà thuần khiết ngọc nữ, anh chưa bao giờ tin, cho dù có như vậy, anh cũng sẽ biến cô từ ngọc nữ thành dục nữ (cô gái dâʍ đãиɠ).

Tiêu Nhiễm đang nghe giảng, trong lòng có chút bất an, không biết cậu nam sinh kia, có thể tiếp tục tìm cô gây phiền phức hay không.

Tiêu Nhiễm quay đầu nhìn một chút, nam sinh “xâm phạm” cô giáo kia hình như hôm nay không tới, cô Tần hình như cũng không có tới, Tiêu Nhiễm có chút lo lắng, nhưng lập tức lại lắc đầu, vẫn là an tâm nghe giảng quan trọng hơn.

Tiết học đầu tiên, rất nhiều người trong lớp đều buồn ngủ, Tưởng Vãn Ngôn rõ ràng muốn ngủ nhưng lại không thể ngủ được, cảnh Tiêu Nhiễm bị anh ta thao và khóc lóc trong mơ luôn hiện lên trong đầu anh ta, vừa gợi cảm vừa quyến rũ.

Đôi mắt hồ ly gợi cảm quyến rũ kia đỏ bừng vì khóc, anh nuốt mυ"ŧ lấy ngực cô, côn ŧᏂịŧ cắm vào trong tiểu huyệt của cô, phút cuối anh chạy nước rút, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào người cô, cho cô ăn no và bụng nhỏ của cô phồng lên.

“Mẹ kiếp...” Tưởng Vãn Ngôn phiền não đến cực điểm, sao mình lại dâʍ đãиɠ thế này, anh nhắm mắt lại, cau mày, kiềm chế bản thân không nghĩ đến những hình ảnh kia, nhưng mà chiếc lưỡi hồng hồng, đầu nhũ màu đỏ thẫm của Tiêu Nhiễm cùng tiếng rêи ɾỉ dịu dàng quyến rũ đó, nghĩ đến giọng nói đó làm anh ta đột nhiên cứng lên.

......

Một tiết học, Tưởng Vãn Ngôn sống không bằng chết.

Tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Nhiễm giật mình, lén liếc mắt nhìn về phía Tưởng Vãn Ngôn một cái, chỉ liếc mắt một cái, hai người nhìn nhau, Tiêu Nhiễm hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, ánh mắt kia của anh ta thật kỳ quái, có chút khủng bố, như thể anh ta muốn ăn thịt cô vậy.

Tưởng Vãn Ngôn đứng dậy, vẻ mặt u ám, đi về phía Tiêu Nhiễm, Tiêu Nhiễm tình hình không ổn, vội vàng chạy ra ngoài, vào phòng thay quần áo thay quần áo trước để tránh mặt anh ta, cô không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ vì cô quá sợ cậu ta.

Tưởng Vãn Ngôn nhíu mày, trốn anh à, ha ha, anh đương nhiên sẽ không cho cô được ý.

Tiết tiếp theo là tiết thể dục, đối với trường này, đặc biệt là lớp A1 thì rất dễ, tiết thể dục này không khác gì lúc tan học là mấy.

Các học sinh lần lượt thay đồng phục do nhà trường cấp, đi theo nhóm đến sân thể dục, Tiêu Nhiễm trốn vào phòng thay đồ, có chút xấu hổ, trên người mặc bộ đồ thể thao kia, rõ ràng là quần áo rộng thùng thình nhưng lại rất khoe dáng.

Tiêu Nhiễm cao theo ba, năm thứ 2 trung học cô cao tới 1m67 và chiều cao chỉ dừng ở mức 1m67, cô cao và gầy, trước lồi sau vểnh, quần áo thể thao cứng rắn buộc cô phải ăn mặc hơi gợi cảm, nhìn bộ ngực nhô ra của mình chắc là cỡ C, Tiêu Nhiễm rất xấu hổ, tại sao ngực mình lại không thể nhỏ hơn được một chút chứ.

Nhìn đồng hồ trên tường, vẫn còn mười phút nữa mới vào lớp, giờ nên tới sân thể dục rồi.