Chương 4.2: Ham Muốn 1

Cảm ơn b @Nguyen Dung Linh Phuong đã đề cử truyện nhé 🥰 chương này tặng cậu nè 🌹

--------

Tiêu Nhiễm sợ hãi mở cửa ra, thứ cô nhìn thấy là bộ đồng phục thể thao đen trắng, tim cô đập thình thịch, sau đó cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Tưởng Vãn Ngôn, cậu ta đang híp mắt đánh giá cơ... cơ thể cô.

Người thì gầy nhưng ngực lại to.

Tưởng Vãn Ngôn híp mắt, vành tai khi nghĩ tới mấy chuyện tình trường lại đỏ lên!

“!!” Phản ứng đầu tiên của Tiêu Nhiễm chính là vội vàng đóng cửa lại, nhưng bàn tay khỏe mạnh của chàng trai đã ấn vào cửa, cậu ta dùng hết sức mở cửa ra, chàng trai cao khoảng 1m8, hơi cúi người xuống, cả người đã bao phủ của Tiêu Nhiễm, giọng điệu không vui nói: “Tiêu Chiêu Đệ, cậu nghĩ là tôi rất dễ bắt nạt sao?”

“Không phải... Đây là phòng thay đồ nữ... Cậu không thể...”

Giọng cô gái rất nhẹ, Tưởng Vãn Ngôn vòng tay qua eo cô, dẫn cô vào phòng thay đồ, cửa đóng lại một cách nặng nề, hai tay nắm lấy vai Tiêu Nhiễm áp cô lên tường.

“Ah!” Tiêu Nhiễm sợ tới mức kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhìn mặt Tưởng Vãn Ngôn, tóc nam sinh hơi xoăn, nhuộm màu đỏ rượu, làn da của cậu ta tương đối trắng, cậu ta rất đẹp trai, ngũ quan tinh xảo thậm chí có chút lưu manh, thoạt nhìn rất khó trêu chọc.

Đôi mắt của cậu ta là đôi mắt hoa đào điển hình, nhưng ánh mắt rõ ràng là lười biếng kiêu ngạo, lông mày kiếm rất có khí thế của anh hùng, phía trên lông mày phải khảm một viên kim cương bạc lấp lánh, tương phản với màu đen và bạc, khiến cậu ta càng thêm phóng đãng không kiềm chế được.

Tiêu Nhiễm sợ đến mức quay mặt đi, nhìn vào tai cậu ta, nơi có những chiếc đinh tán màu đen trên vành tai...

Sau đó cô lại cảm thấy không ổn, lại dời tầm mắt đi ra chỗ khác, nhìn về phía cổ, yết hầu, xương quai xanh của cậu ta...

Bên cổ cậu ta còn có một hình xăm, nhưng cô nhìn không rõ đó là hình vẽ gì, cũng có thể nói là Tiêu Nhiễm không dám nhìn, nên cuối cùng cô dứt khoát cúi đầu.

Cô sợ hãi, căng thẳng, thậm chí có chút choáng ngợp, là loại ngượng ngùng không biết làm sao.

Đi tới trường này, nam sinh đẹp trai có rất nhiều, nhưng loại nam sinh phô trương, chói mắt như cậu ta, loại khiến cho người ta có cảm giác không kiêng nể gì và liều lĩnh như cậu ta thì rất ít.

Tưởng Vãn Ngôn vẫn nhìn chăm chú vào vẻ mặt thay đổi của cô, sợ hãi, khẩn trương, thấp thỏm đến cuối cùng đỏ mặt.

Anh mỉm cười, sức quyến rũ của soái ca như anh thực sự rất lớn.

Sau đó anh tiến lại gần mặt cô, làn da của cô cũng không tệ, trắng trẻo, không có tạp chất, chỉ hơi vàng, anh dùng giọng điệu đùa giỡn trêu chọc cô: “Bạn học Chiêu Đệ à, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó nha.”

Sau đó anh dừng lại, nhìn vào đôi tai đỏ như có thể rỉ máu và khuôn mặt hơi ửng hồng của cô, trêu chọc nói: “Bạn học Tiêu, sao cậu lại đỏ mặt thế, hửm?”

Giọng nói trầm thấp mà mê hoặc, Tiêu Nhiễm nghe được mà cả người run lên, sau đó cô đẩy anh ra, tim đập loạn xạ không ngừng, phản bác nói: “Tưởng, bạn học Tưởng, sắp lên lớp rồi, tôi, tôi phải đi đây!”

“Tiêu Chiêu Đệ, tôi hỏi cậu cái gì, cậu đều không thèm trả lời tôi, điều này làm cho tôi rất khó chịu!” Tưởng Vãn Ngôn nhìn “Bông hoa dại” trước mặt, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt cô, bỗng nhiên cảm thấy rất chút thú vị.

Tưởng Vãn Ngôn nghiêng đầu cười, lộ ra răng nanh: “Có phải cậu đã nghĩ đến cảnh sắc hương diễm trong lớp học ngày hôm qua hay không, nếu đã đến đây rồi, cậu có muốn thử một lần không?”

“Tôi không có!”

“Vậy tại sao cậu lại đỏ mặt?” Tưởng Vãn Ngôn tiếp tục cười.

“Tôi nóng, đúng, tôi đang rất nóng!”

Cô gái chưa từng trải qua sự trêu chọc của con trai, đối mặt với Tưởng Vãn Ngôn, một người đẹp trai và là cao thủ trong tình trường, khiến cô đã sớm rối loạn, lúc này cô chỉ cảm thấy bất lực và xấu hổ, cô không hiểu lắm, rốt cuộc mình đã trêu chọc cậu ta ở đâu, để khiến cậu ta phải làm mình xấu hổ như thế này.

“Nóng?” Đôi mắt Tưởng Vãn Ngôn tối sầm lại, sau đó lập tức cười “ngây thơ”: “Vậy tôi giúp cậu cởϊ qυầи áo ra nhé, như vậy cậu sẽ mát hơn rồi.”

Sau đó, bàn tay thon dài của anh vươn về phía vòng eo thon gọn của cô.

Tiêu Nhiễm sửng sốt một chút, cô nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng tay Tưởng Vãn Ngôn đã nhanh chóng thò vào trong bộ đồ thể thao của cô, bàn tay đó giống như một con cá đang bơi lội thoải mái trong biển, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cảm giác kỳ lạ, tê dại khiến Tiêu Nhiễm cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Cô còn chưa kịp ngăn cản, “cạch” một tiếng, cúc áo ngực đã bị anh ta cởi ra.

Hai con thỏ cực lớn mạnh mẽ bắn ra, chấn động áo thể thao một chút, đầu núʍ ѵú chạm vào bộ quần áo thể thao, chống đỡ thành một cái lều nhỏ.

“To quá...” Giọng nói kèm theo tiếng nuốt nước bọt của Tưởng Vãn Ngôn vô cùng rõ ràng.

“Chết tiệt...” Tưởng Vãn Ngôn sửng sốt, anh ta lại cứng nữa rồi!