Chương 9: Dã thú màu đỏ 9

“Co…nan?” Kurosawa Nyusa đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt quỷ dị nhìn Edogawa Conan.

Đến bây giờ, cô mới thật sự quan sát kỹ càng đứa nhỏ này.

Vest xanh, nơ đỏ, trên mặt đeo một cái kính gọng đen to. Không ồn ào, không náo loạn, ăn cơm cũng rất có nề nếp, hoàn toàn không giống mấy đứa trẻ nghịch ngợm khác.

Kurosawa Nyusa tiện đà nhìn luôn cả những người khác nữa.

Ông chú râu kẽm có chút mê gái Mori Kogoro, cô nữ sinh trung học đáng yêu Mori Ran, anh chàng con lai đẹp trai tóc vàng da đen Amuro Tooru.

Kurosawa Nyusa nghẹt thở, bàn tay siết chặt đũa ăn cơm, cô phải cố gắng lắm mới đè nén sự bất an trong lòng xuống. Cố gắng làm bộ như thuận miệng nói chuyện, hỏi: “Cái tên thật là đặc biệt, tên đầy đủ là gì vậy?”

“Conan, Edogawa Conan, là một thám tử.” Edogawa Conan rất tự tin trả lời.

Cậu đều đã nghĩ kỹ rồi, nếu cô dám nói cậu không có giấy phép thám tử, cậu liền nhân cơ hội giúp anh Amuro đáp trả.

“Răng rắc…” Đôi đũa trên tay Kurosawa Nyusa đã bị bẻ gãy, góc nhọn của gỗ cắm vào lòng bàn tay cô, máu tươi liền chảy xuống, nhỏ giọt xuống làm váy đen của cô.

“Phu nhân Kurosawa.” Mori Ran kinh ngạc hô một tiếng, vội vàng rút khăn tay ra, muốn giúp Kurosawa Nyusa băng bó vết thương.

Edogawa Conan nhạy bén nhận thấy được, sau khi nghe được tên cậu cảm xúc của cô liền kịch liệt biến hoá, cứ như là nghe được tin tức gì rất khó tin vậy.

Nhưng mà, cái tên Edogawa Conan này rất bình thường mà!

“Phu nhân Kurosawa quen biết em sao?” Edogawa Conan cảnh giác nhìn chằm chằm vào Kurosawa Nyusa, trên mặt lại tỏ vẻ ngây thơ tò mò như một đứa trẻ thật sự.

“Edogawa Ranpo và Arthur Conan Doyle. Đều là những nhà văn viết trinh thám nổi tiếng, chợt vừa nghe được tên của cậu bé là Edogawa Conan, là kết hợp giữa tên của hai nhà văn, cho nên có hơi kinh ngạc chút.”

Nói dối! Edogawa Conan híp mắt lại, càng thêm cảm thấy Kurosawa Nyusa khả nghi.

Kurosawa Nyusa lại không thèm để ý đến Edogawa Conan, nhẹ nhàng từ chối khăn tay của Mori Ran, buông đũa xuống, đứng dậy cười xin lỗi nói: “Tôi phải trở về quán trọ xử lý vết thương một chút, mọi người cứ tiếp tục ăn cơm đi.”

Kato Yoshiko cũng vội vàng đứng dậy nói: “Tôi đưa phu nhân Kurosawa về đi, trong quán trọ có hòm thuốc.”

Kurosawa Nyusa áp suy nghĩ rối bời trong lòng xuống, cười nói: “Vậy thì làm phiền cô vậy.”

Trở về quán trọ, Kato Yoshiko liến mang hòm thuốc ra giúp Kurosawa Nyusa xử lý vết thương.

Nhìn động tác thuần thục của cô ấy, Kurosawa Nyusa đột nhiên gọi một tiếng: “Kato Yoshiko.”

“Có việc gì sao, phu nhân Kurosawa?” Kato Yoshiko theo bản năng ngẩng đầu, sau đó liền đối diện với một đôi mắt dị đồng một đen một đỏ.

Mắt trái màu đỏ cứ như là có mê lực vậy, Kato Yoshiko hai mắt dại ra một lúc, đôi mắt giống như cũng bị lây nhiễm màu đỏ.

Kurosawa Nyusa hỏi: “Cô đã nói gì với vị thám tử kia?”

Giống như không có chuyện gì sảy ra cả, Kato Yoshiko một bên giúp Kurosawa xử lý vết thương, một bên nói cho Kurosawa Nyusa về cuộc nói chuyện của cô ấy với thám tử, cũng nói ra việc cô ấy hoài nghi Kurosawa Nyusa.

Một cảnh tượng giống như thường ngày, lại làm người cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Hoài nghi tôi sao? Thật là, làm việc tốt lại bị coi như là lòng lang dạ sói.” Kurosawa Nyusa hừ lạnh nói.

Kato Yoshiko bôi thuốc tốt nhất cho Kurosawa Nyusa, lại dùng băng gạc cẩn thận quấn lại.

Kurosawa Nyusa thu tay lại, vừa lòng nhìn xem, nói với Kato Yoshiko: “Vừa mới cô chỉ là giúp đỡ tôi xử lý vết thương mà thôi, chúng ta chưa nói gì cả.”

“Vâng.” Kato Yoshiko ngơ ngác nói.

Trong nháy mắt đó, giống như có thứ gì từ trong mắt cô ấy mất đi, nhưng nhìn kỹ lại thì lại chả thấy gì cả.

Trong lòng có quá nhiều suy nghĩ, Kurosawa Nyusa không cũng không để ý đến Kato Yoshiko nữa, lập tức liền lên tầng trở về phòng ngủ.

Cảnh sát vẫn còn đang điều tra ở tầng hai. Nghe nói là hung khí siết cổ Shibatani Yoime vẫn chưa tìm được.

Kurosawa Nyusa nhìn về phía cuối hành lang một cái, không có một chút tạm dừng nào cả.

……

Sảy ra loại chuyện này, những người còn lại cũng không có tâm trạng từ tốn ăn cơm, cho nên bữa trưa rất nhanh liền kết thúc.

Mori Kogoro còn có ủy thác phải điều tra, cho nên liền mang theo Mori Ran và Edogawa Conan rời đi.

Amuro Tooru cũng có ủy thác của mình, cũng liền một mình rời đi, chỉ còn lại Miyoshi Mamiko mấy người thì ở lại nhà của Kato Shisenko.

Miyoshi Mamiko vén tóc đến sau tai, hỏi: “Hội đọc sách giao lưu còn làm nữa không? Nếu không làm thì tôi về phòng đi ngủ đấy.”

“Vẫn làm đi.” Tsukino nói: “Người gϊếŧ Yoime nhất định là một trong số chúng ta, chúng ta tốt nhất vẫn là đừng tách ra.”

“Vậy để tôi gọi Sanada trở về.” Kato Shisenko lấy di động ra gọi cho Sanada Yuya.

“Bảo cậu ấy trực tiếp đến rừng hạnh luôn đi. Nếu làm hội đọc sách giao lưu, thì tôi muốn làm ở một nơi có bầu không khí.” Miyoshi Mamiko đứng dậy nói: “Tôi trở về quán trọ lấy vài thứ, còn sách thì Kato chuẩn bị giúp tôi đi.”

Không để hai người có cơ hội phản ứng, Miyoshi Mamiko đã thong thả ung dung rời đi.

Hai người nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi.

Cho dù tới lúc này rồi, cái cô gái Miyoshi này vẫn là như vậy.

Miyoshi Mamiko trực tiếp trở về quán trọ, bởi vì phòng ở tầng hai, cho nên không thể tránh được mà gặp được cảnh sát canh giữ hiện trường.

Cũng may phòng cô ta ở gần cuối hành lang, không đến mức giống như Amuro Tooru, bởi vì phòng ở đối diện với phòng nạn nhân, nên không thể về phòng được.

“Muốn tới phòng của tôi không? Chúng ta có thể cùng nhau ngủ trưa.” Miyoshi Mamiko dựa vào trên cửa, vẫy tay với Amuro Tooru đang đứng ở bên hành lang.

Amuro Tooru xấu hổ cười: “Cảm ơn ý tốt của cô Miyoshi, nhưng tôi không cần đâu.”

Đúng lúc này cảnh sát mang đồ mà Amuro Tooru nhờ lấy ra, Amuro Tooru cảm ơn cảnh sát xong liền rời đi luôn.

“Đúng lúc tôi cũng muốn xuống tầng, cùng nhau đi đi.” Miyoshi Mamiko liếc mắt đưa tình với Amuro Tooru, ở trước mặt cảnh sát liền khoác tay Amuro Tooru, cứ muốn dán sát vào người ta để đi.

Amuro Tooru bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể tuỳ tiện để Miyoshi Mamiko khoác tay.

Anh cảnh sát trẻ tuổi còn chưa có bạn gái chỉ có thể ở trong lòng than thở.

Đẹp trai chính là một lợi thế, đại mỹ nhân đều tự mình dán đi lên.

Chờ đi ra tầm nhìn của cảnh sát, Miyoshi Mamiko liền nhỏ giọng hỏi: “Bourbon, cậu đã tra được cái gì chưa?”

Miyoshi Mamiko đúng là thân phận giả hiện tại của Vermouth.

Amuro Tooru trên mặt vẫn luôn mỉm cười, giọng nói lại lạnh hơn bình thường: “Chưa có gì cả, buổi sáng tôi vẫn luôn đi dạo quanh thôn bắt chuyện với người dân, mịt mờ hỏi chuyện Yamamura Sachiko và dã thú màu đỏ, nhưng không thu hoạch được gì cả. Còn cô thì sao?”

“Tôi vẫn luôn ở cùng với những người khác, làm gì có cơ hội đi tìm hiểu chứ.” Vermouth bĩu môi, không cảm thấy chính mình tiêu cực lãn công có vấn đề gì cả.

“Cô chính là chứng nhân đầu tiên, thật sự chưa phát hiện ra cái gì sao?” Amuro Tooru trong mắt lộ vẻ hoài nghi.

“A?” Vermouth cười khẽ một tiếng, cảm thấy thú vị mà đánh giá Amuro Tooru: “Sao vậy, khoác da thám tử lâu rồi, liền thật sự coi mình là thám tử à? Đừng quên, mục tiêu của chúng ta là dã thú màu đỏ và Yamamura Sachiko, chứ không phải là tìm ra hung thủ thật sự.”

Amuro Tooru cười khẩy nói: “Trước khi được xuất bản [khao khát tình yêu] còn có một cái tên khác, bởi vì biên tập không vừa ý cái tên ấy cho nên mới đổi thành [khao khát tình yêu], đừng nói với tôi là cô không biết đấy nhé?”