Chương 8: Dã thú màu đỏ 8

Sau chuyến đi lần này, Edogawa Conan đã nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ chị Ran… Bộ sưu tập sách dành cho học sinh tiểu học phải đọc, một chồng truyện tranh trẻ con.

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này, hiện tại Edogawa Conan lo lắng bị nghi ngờ, như thường lệ viện cớ: "Không có đâu, em không có đọc quyển sách đó, em, em nhìn thấy ở trên TV."

“Trẻ con càng thích hợp xem kênh thiếu nhi.” Kurosawa Nyusa càng thêm cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cách giáo dục đứa trẻ này, cô nói với Mori Ran: "Trẻ em ở độ tuổi này đang ở trong thời kì bắt chước và học tập. Tam quan của bọn trẻ sẽ được hình thành vào lúc này. Xem cái gì và học cái gì đều rất quan trọng…”

Kurosawa Nyusa nói chuyện hùng hồn, Kurosawa Nyusa mới nói mấy câu thôi, nhưng Mori Ran đã từ lúc đầu xấu hổ đến chuyển sang chăm chú lắng nghe.

"Trẻ con là mầm non của đất nước. Đặc biệt là đối với những đứa trẻ thông minh như vậy, cách giáo dục của gia đình càng quan trọng hơn. Để chị kể cho em nghe..." Không biết từ khi nào, đang phân tích hiện trường vụ án, không thể hiểu được lại trở thành chia sẻ kinh nghiệm giáo dục con cái.

Mới chỉ là học sinh cấp ba Mori Ran chăm chú lắng nghe, suýt chút nữa đã lấy bút ra để ghi chép lại, hoàn toàn đã quên mất bản thân mình vẫn còn là trẻ vị thành niên và Edogawa Conan không phải con của cô ấy.

"E hèm, khụ khụ." Nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình giống như một người mới làm mẹ đang chăm chỉ học tập, Mori Kogoro chỉ cảm thấy tim gan đều đau, mạnh mẽ cắt đứt cuộc trò chuyện: "Chúng ta hãy tiếp tục thảo luận vụ án đi."

“Anh cảnh sát.” Kato Shisenko nói, “Đã muộn rồi. Chúng ta đi ăn tối trước được không?”

Yokomizo Sango nhìn đồng hồ thì thấy đã 12h13’ rồi, cũng đã quá giờ ăn tối lâu rồi, lại nghĩ hung khí gϊếŧ người vẫn chưa tìm được, anh ta liền nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi. Nhưng mọi người vẫn là nghi phạm, không thể rời khỏi thôn Sankyo và phải có mặt ngay lập tức khi có yêu cầu.”

Cho dù đã ăn quả hạnh để lót bụng, thì mọi người cũng đã sớm cảm thấy đói rồi, nghe được cảnh sát Yokomizo nói vậy, tâm trạng của mọi người cũng trở nên tốt hơn một chút.

Kato Shisenko nói: “Ông Mori, phu nhân Kurosawa, nhà tôi ở ngay bên kia đường, bởi vì muốn chiêu đãi bạn bè nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chỉ là phải tự mình nấu nướng. Nếu mọi người không chê thì cùng nhau ăn đi."

"Vậy thì tốt quá." Thấy bữa trưa đã không phải lo nghĩ gì, Mori Kogoro rất là vui vẻ.

"Cảm ơn anh." Mori Ran cúi đầu cảm ơn.

"Đã lâu rồi tôi chưa ăn cơm nhà cậu." Kurosawa Nyusa đứng dậy theo những người khác.

Kato Shisenko lại quay sang hỏi cảnh sát Yokomizo: "Anh cảnh sát cũng đi cùng đi."

Yokomizo Sango từ chối nói: “Không được, chúng tôi còn có nhiệm vụ phải làm.”

Chín người đi tới nhà Kato ở đối diện quán trọ.

"Bà ơi." Thấy bà mình vẫn đang ngồi ở bên ngoài như thường lệ, Kato Shisenko vội vàng chạy tới, phàn nàn lại rất quan tâm nói: "Bà, bà lại đan áo len nữa à? Cháu đã có một rương áo len rồi, mặc cả đời cũng mặc không hết được.”

“Không phải làm cho cháu.” Kato Takai cười ha hả giơ áo len lên, nhìn Kurosawa Nyusa nói: “Đây là làm cho phu nhân Kurosawa, bà cố ý chọn màu đỏ tươi, phu nhân Kurosawa mặc vào nhất định là rất đẹp.”

“Cho tôi sao?” Kurosawa Nyusa nhướng mày, cảm thấy rất là ngoài ý muốn, vui vẻ tiến lên cầm lấy áo len nhìn xem.

Áo len chỉ cần đan thêm một chút nữa thôi là xong rồi, hoa văn trên áo là kiểu Kurosawa Nyusa thích nhất, lại là màu đỏ giống như màu mắt trái của cô, thật là xinh đẹp mà.

Chiếc áo len bị Kurosawa Nyusa lấy đi rồi, Kato Takai hai tay trống trơn, đỡ cháu trai để đứng dậy, cười ha hả chào đón mọi người: "Mau vào đi. Đều giờ này rồi các con còn chưa ăn cơm đi? Chân cẳng của bà không tốt lắm, cũng chỉ có thể để mọi người tự mình làm. Nhưng cơm có rất nhiều, Shisenko nhà chúng ta trước đó đã nấu một nồi lớn rồi."

Edogawa Conan nhớ rõ bà lão này, khi mới đến thôn Sankyo, cậu đã nhìn thấy bà lão này ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh cửa, đối diện với cửa của quán trọ.

Nhiều người cùng nhau nấu, nên chỉ mất một lúc là cơm đã nấu xong rồi.

Khi múc cơm, Mori Ran hỏi Kurosawa Nyusa: “Bà Kato không ăn cơm cùng với chúng ta ạ?”

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đúng lúc có thể nhìn thấy Kato Takai đã ngồi trở về vị trí trước cửa khi nãy, vừa đan áo len, vừa nhìn về phía quán trọ.

Kurosawa Nyusa ánh mắt ảm đạm, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.

“Phu nhân Kurosawa?” Thấy Kurosawa Nyusa ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Mori Ran gọi một tiếng.

Kurosawa Nyusa hoàn hồn, cười nói: “Bà Kato ăn cơm rất sớm, nên sẽ không ăn cơm cùng với chúng ta.”

“Chúng ta bê thức ăn lên đi.” Mori Ran cười nói.

Chín người ngồi một bàn vẫn đủ, ba món mặn một món canh phân lượng rất nhiều đủ cho chín người ăn.

Trong lúc ăn cơm, Mori Ran do dự mãi, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng hỏi Kurosawa Nyusa đang ngồi ở bên cạnh: “Xin hỏi, chị là vị phu nhân Kurosawa kia ạ?”

Thấy Kurosawa Nyusa nhìn qua, Mori Ran có chút ngại ngùng nói: “Em chỉ là cảm thấy phu nhân Kurosawa đeo kính râm có chút quen mắt mà thôi.”

Edogawa Conan đang ngồi bên cạnh Mori Ran lập tức liền dỏng tai lên nghe lén.

Nếu đã gọi là “vị phu nhân Kurosawa kia”, vậy thì đã nói lên đối phương cũng phải là một người có danh tiếng.

Kurosawa Nyusa cười gật đầu.

Mori Ran lập tức liền trở nên kích động lên. Cho dù là nói nhỏ, nhưng bởi vì quá mức kích động cho nên giọng nói vẫn là to hơn chút: “Em vẫn luôn theo dõi [nhật ký nhỏ] mà chị vẽ, rất rất thích luôn.”

“Đây là lần đầu tiên chị gặp được fan của mình đấy, phải làm gì nhỉ? Muốn ký tên sao?” Kurosawa Nyusa cắn đầu đũa nghiêng đầu hỏi.

“Có thể ký ạ?” Mori Ran kích động đến đỏ bừng cả mặt.

“Yoime vừa mới bị người sát hại, các người lại ở đây vui vẻ tổ chức buổi họp mặt fan sao?” Nhìn hai người đang cười nói vui vẻ, Sanada Yuya cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gào lên.

Mori Ran sắc mặt tái mét, cảm xúc kích động vì được gặp họa sĩ mà mình thích đã hoàn toàn biến mất.

Trước khi Mori Kogoro nổi giận, Miyoshi Mamiko đã đập đũa xuống bàn, giận dữ nói: "Cô bé này chưa từng gặp Shibatani Yoime, chẳ nhẽ còn phải giữ đạo hiếu với cô ấy hả?"

Sanada Yuya giống như đột nhiên tìm được một chỗ để trút giận, lập tức liền nhắm ngay vào Miyoshi Mamiko: "Miyoshi Mamiko, Yoime chính là bạn thân của cô. Hiện tại cô ấy đã chết rồi, vậy mà cô vẫn còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra như vậy sao?"

Miyoshi Maniko gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, chớp mắt hỏi lại: “Tôi cảm thấy là bạn trai mà cậu cũng đâu có buồn lắm đâu, vậy thì câu có tư cách gì mà chỉ trích tôi chứ? Với lại tôi và cô ta chỉ là mối quan hệ giả tạo mà thôi.”

“Theo tôi thì cô chính là người đã gϊếŧ Yoime.” Sanada Yuya chỉ vào Miyoshi Mamiko, kích động hô lên: “Mọi người đều ở bên ngoài quán trọ, cũng chỉ có cô và Yoime là ở tầng hai, nhất định là cô đã gϊếŧ Yoime, sau đó lại giả vờ như mình là vô tội. Thường ngày cô liền thường xuyên nói xấu sau lưng Yoime, cô rõ ràng là ghét cô ấy như vậy, nhưng lại luôn giả vờ làm bạn tốt lừa gạt Yoime.”

"Ồ, vậy tôi cũng nói là cậu lén lút trở về quán trọ gϊếŧ người, sau đó dàn dựng hiện trường rồi rời đi, lại muốn giá hoạ cho tôi." Miyoshi Mamiko không khách khí đáp trả.

“Cô ngậm máu phun người.” Sanada Yuya giận dữ hét lên, kích động vỗ bàn.

Đồ ăn trên bàn bị đập đến rung chuyển, khiến cho mọi người đều không thể ăn được nữa.

Tsukino buông bát đũa đứng lên nói: “Thôi đi, đang ở nhà người khác, đừng gây sự nữa. Nếu có gì muốn nói, thì chờ lát nữa nói chuyện với cảnh sát đi.”

“Tôi thấy các người chính là ước gì Yoime đã chết.” Sanada Yuya tức giận đá ghế, quay đầu rời đi.

“Đồ điên, nếu thật là yêu Shibatani Yoime như vậy, thì đi nɠɵạı ŧìиɧ làm gì chứ.” Miyoshi Mamiko mắt trợn trắng một cái, lại tiếp tục ăn cơm.

Mori Kogoro nhịn không được cảm thán nói: “Mấy người này, quan hệ thật là rắc rối mà.” Sao mà mỗi lần ra cửa đều sẽ gặp phải loại người như vậy thế nhỉ.

“Anh Sanada là bạn trai của nạn nhân ạ?” Edogawa Conan hỏi.

Kato Shisenko do dự một chút, mờ mịt nói một câu: “Quan hệ của bọn họ rất tốt.”

“Nhưng vừa mới cô Miyoshi đã nói, cậu Sanada đã nɠɵạı ŧìиɧ mà?” Amuro Tooru hỏi.

“A, người phụ nữ Shibatani Yoime đó chính là cùng một loại người với nữ chính Sugimoto Etsuko trong tiểu thuyết "khao khát tình yêu". Họ sẽ không cho phép tình yêu hoàn hảo của họ xuất hiện khuyết điểm đâu." Vẫn luôn im lặng và ít nói Tsukino lại trào phúng cười nhạo nói: "Đó chính là một con, dã thú màu đỏ."

Hai ánh mắt đột nhiên tập trung vào Tsukino, Amuro Tooru vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Nghe thì có vẻ như mối quan hệ này thực sự phức tạp. Có lẽ sẽ có ích cho vụ án. Cậu Tsukino tốt nhất là biết cái gì thì kể hết ra đi."

“Nếu cảnh sát cần, tôi sẽ nói.” Tsukino hiển nhiên là không muốn nói nhiều về việc này.

“Được rồi, ăn cơm đi thôi.” Kato shisenko tiếp đón mọi người.

“Conan muốn uống canh không?” Mori Ran múc canh cho Edogawa Conan.

“Cảm ơn chị Ran.” Edogawa Conan ngọt ngào nói lời cảm ơn, bưng bát canh lên vui vẻ uống.