Chương 10: Dã thú màu đỏ 10

Vermouth lập tức liền hiểu ra ý của Amuro Tooru, cô ta có chút giật mình buột miệng thốt ra: “Dã thú màu đỏ?”

“Cô thật không biết à?” Amuro Tooru tỏ vẻ hoài nghi.

Quyển sách này thật sự rất nổi tiếng.

“Tôi không phải là người Nhật.” Vermouth dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Amuro Tooru: “Nhưng cậu lại rất hiểu biết tác phẩm nổi tiếng của Nhật Bản nhỉ.”

Có kinh nghiệm nằm vùng phong phú như Amuro Tooru, một chút cũng không sợ hãi, lập tức liền trả lời: “Bởi vì tôi thích đọc sách.” Còn cô thì không thích.

Vermouth: “… Rượu Bourbon thích đọc sách như vậy, nên để cậu tới ngụy trang thành Miyoshi Mamiko.”

Amuro Tooru: “…”

“Vừa lúc, cậu có thể quang minh chính đại đi điều tra dã thú màu đỏ. Bourbon, cố lên! Tôi hiện tại đang là nghi phạm, chỉ có thể dựa vào cậu thôi.” Vermouth vỗ vai Amuro Tooru, thong dong rời đi.

Nghĩ đến Conan, còn có Gin đang ẩn nấp ở sau lưng, Amuro Tooru chỉ có thể chịu đựng loại hành vi phủi tay không làm này của Vermouth.

…..

Trên tầng ba của quán trọ.

Kurosawa Nyusa đứng ở chỗ tối, cách kính râm nhìn dưới tầng một đôi nam nữ đang dần đi xa.

Amuro Tooru.

Miyoshi Mamiko!

Sau khi đồng thời nhìn thấy Amuro Tooru, Mori Ran, Edogawa Conan và một người rất giống Mori Kogoro, thì Kurosawa Nyusa không thể không hoài nghi thế giới này có phải là thật sự không.

18 tuổi năm ấy, cô hưng phấn đi xem mưa sao băng, lại bất hạnh bị sao băng đâm trúng, xuyên đến thế giới này.

Lúc ấy cô rơi vào một chiếc du thuyền sắp bị chìm, cũng quen biết người chồng hiện tại của mình Kurosawa Jin.

Ở thế giới này, cô vẫn luôn sống rất tốt, vẫn luôn cho rằng đây là một thế giới song song bình thường.

Nhưng bây giờ…

Đứa bé mặc vest đeo nơ đỏ.

Ông chú ria mép háo sắc.

Anh chàng con lai đẹp trai tóc vàng da đen.

…..

Bề ngoài của bọn họ, từng chút một khớp với nhân vật truyện tranh trong trí nhớ, những nhân vật giả tưởng trong sách lại từ từ biến thành người thật trong thế giới này.

Tiến sĩ Agasa, Haibara Ai, Yoshida Ayumi, Kojima Genta,… Thanh tra Megure, cảnh sát Sato, cảnh sát Takagi,… Akai Shuichi, cô giáo Jodie,… Rum, Kir, Vodka,…

Còn có…

Đội mũ dạ đen, mặc áo gió đen, một đầu tóc dài màu trắng… Người đàn ông đã biến Kudo Shinichi thành Edogawa Conan… Gin.

Từng nhân vật anime hiện lên trước mắt, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một người đàn ông ngồi trong Porsche màu đen.

Người đàn ông tóc trắng từ từ lập thể lên, chậm rãi khớp với tiên sinh Kurosawa nhà cô.

Kurosawa Jin sẽ là Gin sao?

Kurosawa Nyusa không dám nghĩ nữa.

Cô vẫn luôn biết, từ vô số vết thương do đao súng để lại trên cơ thể là có thể nhìn ra được, hắn không phải là người tốt, nhưng Kurosawa Nyusa cũng chỉ cho rằng hắn là một thành viên trong xã hội đen có địa vị rất cao.

Dù sao thì ở quốc gia này xã hội đen là hợp pháp, cô chỉ cần che giấu chính mình thật kỹ, không bị kẻ thù trả thù là được.

Cho dù đã đoán được Kurosawa Jin có khả năng đã làm mấy việc trái pháp luật, Kurosawa Nyusa cũng sẽ tự an ủi mình, dù sao đều là người nước ngoài, cùng cô cái này người Trung Hoa căn chính miêu hồng đều không có liên quan gì cả.

Trừ bỏ mấy năm đầu, sau khi Kurosawa Nyusa đã có thể tự lập về tài chính, cũng đã không dùng tiền của Kurosawa Jin nữa rồi, tiền lương hắn giao nộp lên đều để riêng ra.

Kurosawa Nyusa cũng biết, hành vi lừa mình dối người này thực sự là rất yếu đuối, nhưng Kurosawa Jin là bến cảng duy nhất của cô ở thế giới này, là tâm linh ký thác của cô, cô không muốn rời xa hắn.

Nhưng nếu thế giới không phải là thật, mà là thế giới của anime Conan, Kurosawa Jin là vai ác Gin, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Lúc này, Kurosawa Nyusa cảm thấy chưa từng có mê mang, cho dù là khi mới xuyên qua cô cũng chưa từng cảm thấy bất lực như vậy.

Ít nhất khi đó có Kurosawa Jin, nhưng hiện tại…

Kurosawa Nyusa lấy di động ra, mở hộp thư của anh chồng Kurosawa Jin ra, trải qua nhiều lần do dự, cuối cùng cũng không gửi tin nhắn gì hết.

Cô không biết nên nói cái gì cả.

Kurosawa Nyusa đứng trước cửa sổ, rất lâu rất lâu.

…………….

Mấy người Mori Kogoro ở trong thôn hỏi thăm tin tức về Yamamura Sachiko, nhưng sau khi hỏi thăm khắp nơi lại không nghe được tin tức hữu ích nào cả.

Người trẻ tuổi thậm chí còn không biết Yamamura Sachiko là ai, những người thế hệ trước biết thì biết đó, nhưng đều nói Yamamura Sachiko từ lúc còn rất nhỏ liền đi theo cha rời đi nơi này, vẫn chưa trở về nơi này bao giờ.

“Thật sự chưa từng gặp qua sao? Năm kia lúc quả hạnh chín cô ấy đã từng trở về mà.” Mori Kogoro lấy bức ảnh ra cho thôn dân xem.

“Thật đúng là vậy này, tôi nhớ rõ Sachiko có một cái nốt ruồi ở trên cằm như vậy.” Ông chú vui vẻ nhìn ảnh chụp, lộ vẻ hoài niệm nói: “Hai chị em sinh đôi này cứ như là từ một khuôn đúc ra vậy, từ nhỏ đã rất giống nhau rồi, không nghĩ tới lớn lên rồi vẫn giống như vậy.”

“Thật sự không có ấn tượng gì sao? Một người lớn như vậy, không có khả năng không có ai thấy được cả.” Mori Kogoro có chút nóng nảy.

Việc này thật là có chút không thể tin được.

“Nếu là người khác thì còn không chắc, nhưng nếu là Sachiko thì khẳng định là sẽ nhớ rõ, rốt cuộc thì cô ấy rất giống Yoshiko.” Ông chú cũng tỏ vẻ không vui.

“Chú ơi, vậy chưa có nhớ sáu tháng đầu năm của năm kia không, nhà chị Kato có sảy ra chuyện gì sao?” Edogawa Conan hỏi.

“Năm kia sáu tháng đầu năm à…” Ông chú suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đặc biệt cả, làm sao vậy?”

“Thật sự không có sao?” Edogawa Conan mở to mắt nhìn chằm chằm vào Ông chú thôn dân.

Ông chú bị cậu hỏi đến tự mình hoài nghi, có chút do dự nói: “Tôi có thói quen ghi lại những việc quan trọng, mấy người muốn xem không?“

Edogawa Conan lập tức trả lời: “Muốn ạ!” Thật là một bất ngờ lớn.

Ông chú dẫn theo ba người về nhà, mời ba người ngồi xuống liền đi tìm sổ nhật ký.

Mori Kogoro đấm một cái Conan sưng đầu: “Thằng nhóc này, cháu đang làm cái gì vậy hả? Chúng ta đang muốn điều tra chuyện sau tháng bảy của năm kia.”

“Ba à.” Mori Ran đau lòng ôm lấy Edogawa Conan, thổi chỗ bị đánh cho cậu, nghiêm túc nói: “Phu nhân Kurosawa nói, phương pháp giáo dục trẻ con là rất quan trọng, ba cứ đánh Conan như vậy, sẽ làm em ấy bị ngốc đấy.”

Phu nhân Kurosawa…

Edogawa Conan cảm thấy đầu càng đau hơn.

“Ba đang làm việc, thằng nhóc này cứ thêm phiền.” Mori Kogoro khó chịu nói.

“Nhưng mà chú Mori không cảm thấy tò mò sao? Vì sao nhật ký của dì Kato sẽ thiếu mất nội dung từ tháng một đến tháng bảy năm kia vậy, bên trong có phải là cất giấu bí mật nơi Yamamura Sachiko đang ở hay không?”

“Điểm này xác thật là rất khả nghi, năm kia… Không đúng.” Mori Kogoro ánh mắt nguy hiểm nhìn Edogawa Conan hỏi: “Sao nhóc lại biết đến chuyện cuốn sổ nhật ký của Kato Chiharu vậy hả?”

Edogawa Conan: “…”

Nếu là ngày thường, Edogawa Conan nhất định sẽ nói là anh Amuro nói cho cháu biết, nhưng hiện tại cậu lại không dám nói như vậy.

Anh Amuro rõ ràng là đang bị giám thị, lỡ như vì một câu nói dối của cậu mà làm hại nhiệm vụ nằm vùng bảy năm của công an thất bại, vậy thì quá là tội lỗi rồi.

Do dự một lát, cuối cùng Edogawa Conan chỉ có thể lựa chọn bán đứng tiến sĩ Agasa: “Là phát minh mới của tiến sĩ Agasa, máy nghe trộm hình cúc áo, cháu đính một cái trên người của chú Mori.”

“Cốc…” Edogawa Conan lại bị ăn đòn.

Lúc này Mori Ran cũng không giúp cậu nữa, mà là vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu: “Conan, xem ra chị phải nói chuyện vói cha mẹ em về vấn đề giáo dục em rồi.”

Ran…

Edogawa Conan vô cùng kinh ngạc.

Ông chú thôn dân cầm một quyển sổ thường thấy được ra, đưa cho Edogawa Conan, cười ha hả hỏi: “Cậu bé cháu xem hiểu được sao?”

“Được ạ.” Edogawa Conan ngọt ngào trả lời.

Trước khi Edogawa Conan mở quyển sổ ra, Mori Ran một tay đè lại, mỉm cười nhìn ông chua thôn dân nói: “Sổ nhật ký là đồ rất riêng tư, bọn cháu xem nó sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu, đều là mấy việc lặt vặt thôi, không có gì bí mật cả.” Ông chú thôn dân xua tay nói.

Mori Ran thu hồi tay, cười tủm tỉm nói: “Conan, em xem đi.”

Edogawa Conan: “…”

Edogawa Conan mở sổ nhật ký ra.

Sổ nhật ký này còn ngắn gọn hơn của Kato Chiharu nhiều, một tháng chưa chắc đã viết được hai trang, rất nhanh liền lật đến nội dung của năm kia.

Không bị thiếu trang, nhưng mà… Toàn bộ trang giấy đều nhăn dúm dó, chữ viết đều bị nước ngấm làm mờ hết rồi, căn bản là nhìn không ra nội dung là gì cả.

Edogawa Conan hỏi: “Chú ơi, đây là làm sao vậy?”

“À, mọi người muốn xem nội dung của đoạn thời gian này sao?” Ông chú thôn dân ngượng ngùng cười xin lỗi nói: “Đây là lúc uống nước, tôi không cẩn thận làm đổ nước lên.”

“Sao lại như vậy chứ, chả xem được gì cả.” Mori Kogoro thất vọng thở dài nói.

Tuy rằng chỉ có hai ba trang giấy bị ướt, nhưng những việc của năm kia đều ở trong mấy trang này, này cũng quá trùng hợp đi.

Cứ như là có một bàn tay vô hình đang thao túng mọi thứ vậy.