Chương 43: Tiên sinh Kurosawa 6

"Cảm giác sợ hãi vừa rồi, ngươi nhất định phải nhớ thật kỹ đấy." Kurosawa Nyusa dùng tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ tái nhợt lạnh băng của Haibara Ai, giọng nói lạnh lùng tràn đầy mê hoặc

"Hãy khắc ghi nỗi sợ hãi đối với Kurosawa Jin vào trong cơ thể lẫn trong tim. Trong nhận thức của ngươi, Kurosawa Jin không phải là Gin, nhưng Kurosawa Jin cũng sẽ khiến ngươi cảm thấy sợ hãi, không dám đến gần. Hãy liên hệ nỗi sợ hãi vừa rồi vào cái tên Kurosawa Jin này, chúng là nhất thể, tuy hai mà một."

Haibara Ai ngây ngốc đứng đó, đôi mắt xanh băng vựng nhiễm một lớp màu đỏ khó có thể thấy được.

Mỗi lần Kurosawa Nyusa nhắc đến chữ “Gin”, ý thức của cô ấy sẽ có chút gợn sóng, nhưng một chút kháng cự đó cũng không đủ để thoát khỏi dị năng của Kurosawa Nyusa.

"Miyano Shiho, ngươi đã nghe rõ chưa?" Kurosawa Nyusa hỏi.

“Nghe rõ.” Haibara Ai ngơ ngác trả lời.

"Tốt lắm. Chúng ta vừa rồi đang nói chuyện..."

"A!" Một tiếng hét chói tai cắt ngang lời nói của Kurosawa Nyusa, tiếng hét sợ hãi của Yoshida Ayumi khiến Haibara Ai hơi tỉnh táo lại.

Kurosawa Nyusa nắm lấy cằm của Haibara Ai, buộc Haibara Ai phải nhìn mình, Haibara Ai vừa tỉnh táo được một tý lại đã bị đè nén xuống.

Kurosawa Nyusa tiếp tục công việc còn dang dở: "Hãy nhớ kỹ, chúng ta vẫn đang nói về việc ngươi đỏ mặt vì Kurosawa Jin quá đẹp trai, còn ta thì cứ càn quấy khiến ngươi cảm thấy rất là bất đắc dĩ . Sau đó ngươi nghe thấy tiếng hét của Ayumi, muốn đi xem xem, nhưng ta vẫn cứ kéo lấy ngươi, không để ngươi đi, mãi cho đến khi ngươi hứa sau này đều sẽ tránh xa Kurosawa Jin, ta mới thả ngươi rời đi."

Sau khi nói hết mọi chuyện, Kurosawa Nyusa thả cằm Haibara Ai ra, đổi thành một nụ cười hài lòng, thu hồi dị năng, nói với Haibara Ai: “Chúng ta đi thôi, xem xem Ayumi có chuyện gì không đi.”

Haibara Ai bất đắc dĩ gật đầu, lướt qua Kurosawa Nyusa, mở cửa đi ra ngoài trước.

Tấm lưng nhỏ tràn đầy sự cạn lời đối với Kurosawa Yaoyao.

Chỉ vì một đứa trẻ bảy tuổi nghĩ chồng mình đẹp trai, liền lôi kéo người ta nói chuyện rất cả buổi, cuối cùng còn bắt đứa trẻ cắt đất đền tiền đồng ý với những điều kiện mà mình đưa ra.

Người bình thường ai mà làm được điều này chứ. Haibara Ai cảm thấy thật là có một không hai.

Kurosawa Nyusa hài lòng cười, chạy theo đi ra ngoài: "Nghe có vẻ như là phát ra từ thư phòng. Em biết thư phòng ở đâu sao? Có cần chị dẫn đường không?"

Haibara Ai sửng sốt, hơi cau mày, hoàn toàn không nhớ ra được tiếng hét của Ayumi là từ nơi nào truyền đến.

"Sao vậy, đi thôi!" Kurosawa Nyusa nắm lấy tay Haibara Ai, chạy về phía cầu thang.

Haibara Ai cũng không nghĩ nhiều, bị Kurosawa Nyusa kéo đi xuống tầng một.

Thư phòng nằm ở góc bên trái của tầng 1, từ tầng 2 đi xuống phải đi qua phòng khách mới đến được.

Khi hai người đến nơi, những người khác đã tụ tập ở cửa thư phòng, Edogawa Conan và Kurosawa Jin thì đang ở bên trong thư phòng.

Lúc này trong thư phòng, một người đàn ông mặc vest đen đang nằm trên sàn nhà.

Người đàn ông nằm úp mặt xuống đất, sau lưng cắm một con dao làm bếp, máu đỏ tươi chảy xuôi trên sàn, vẫn chưa khô hẳn.

Kurosawa Jin và Edogawa Conan một trái một phải ngồi xổm ở bên cạnh người chết, kiểm tra thi thể.

Thật ra, Kurosawa Nyusa đã đoán được khi nghe thấy tiếng hét của Yoshida Ayumi, nhưng khi thực sự nhìn thấy thi thể, cô vẫn cảm thấy rất là cạn lời.

Rốt cuộc thì lực sát thương Edogawa Conan mạnh đến mức nào vậy?

Hôm nay là ngày chuyển nhà của cô mà! Thật là đen đủi.

"Ai ơi." Khi Yoshida Ayumi nhìn thấy Haibara Ai, cô bé đã lập tức lao vào trong lòng cô ấy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì bị doạ sợ: "Cái chú kia đã chết, chảy rất nhiều máu."

"Không sao đâu." Haibara Ai vỗ nhẹ vào vai Yoshida Ayumi, nhẹ nhàng an ủi.

"Có chuyện gì vậy?" Kurosawa Nyusa hỏi.

Người đàn ông mặc đồ đen chớp chớp đôi mắt màu xanh xám, cười cứ như là đang xem trò hay vậy: "Chị dâu, như những gì chị đã thấy, anh Nohara Yoichi đã bị gϊếŧ."

Kurosawa Nyusa sắc mặt sầm xuống, trong mắt ẩn chứa cảnh cáo, trong giọng nói cũng có chút cảnh cáo lạnh lùng khó có thể phát hiện: “Đã gọi cảnh sát chưa?"

Người đàn ông mặc đồ đen thu hồi nụ cười, cung kính trả lời: "Sau khi xác nhận tử vong, đã gọi cảnh sát rồi."

Kurosawa Nyusa gật đầu, nhìn những người xung quanh.

Ngoài mấy đứa trẻ đang sợ hãi của đội thám tử nhí ra, còn lại là năm người của công ty chuyển nhà.

….

Vì nhà ở trong nội thành nên cảnh sát đã đến rất nhanh, dẫn đội là cảnh sát Megure.

"Nạn nhân là Nohara Yoichi, 34 tuổi. Khi còn sống, là giám đốc vật phẩm của công ty chuyển nhà Đại Dã." Cảnh sát Takagi trần thuật thông tin vụ án dựa trên sổ ghi chép của mình.

“Giám đốc vật phẩm?” Cảnh sát Megure nhất thời không hiểu được thuật ngữ này.

Tổng phụ trách Kawano Kuhei mặc vest đen, tóc vuốt ngược giải thích: “Đây là một vị trí đặc biệt trong công ty chúng tôi, chuyên chịu trách nhiệm đối với những mặt hàng cần phải bảo quản và vận chuyển đặc biệt. Gia đình tiên sinh Kurosawa có một lô rượu rất đắt tiền. cần phải xử lý đặc biệt. Nohara là người chuyên chịu trách nhiệm về vấn đề này.”

"Còn có kiểu vị trí như này sao." Wataru Takagi ngây ngốc chớp mắt, hiện tại công ty chuyển nhà đều phải vật vã như vậy sao?

Cảnh sát Megure hỏi: "Ai là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?"

“Đương nhiên là đội thám tử nhí của chúng cháu rồi.” Trẻ con vốn hay quên, một lát sau là lại tràn đầy sức sống.

Yoshida Ayumi lén liếc nhìn "kẻ xấu" Kurosawa Jin, rồi nói thêm: "Và cả tiên sinh Kurosawa nữa."

Lúc này cảnh sát Megure mới thấy được đám thám tử nhí bị một đám người lớn che lấp, cảm thấy cạn lời: "Sao mấy đứa lại ở đây?"

"Phu nhân Kurosawa đang chuyển nhà, chúng cháu tới giúp ạ." Đội thám tử nhí đồng thanh nói.

Edogawa Conan nói: "Lúc đó, Genta và những người khác đang giúp đỡ chuyển sách, nhưng bởi vì quá nặng nên mới chuyển được một đoạn thì không chuyển nổi nữa. Tiên sinh Kurosawa đã giúp bọn cháu chuyển sách đến thư phòng. Bọn cháu đã phát hiện ra thi thể vào lúc đó."

Khi đó, Edogawa Conan đang muốn gài Kurosawa Jin, ba đứa nhỏ cùng nhau bê một thùng sách di chuyển đến bên cạnh, sau đó đυ.ng phải Kurosawa Jin khiến thùng sách bị rơi xuống đất.

Người đàn ông lạnh như băng khiến ba đứa nhỏ vô cùng sợ hãi.

Nhưng khiến người ta phải ngạc nhiên là, người đàn ông luôn thờ ơ trước những câu nói thử của Edogawa Conan lại chủ động giúp bọn nhỏ chuyển thùng sách vào trong thư phòng.

Bên dưới vẻ ngoài hung ác lại là một trái tim dịu dàng đến không ngờ, sự nghi ngờ cuối cùng của Edogawa Conan bởi vì vậy đã bị xua tan.

Gin, chắc chắn sẽ không bao giờ giúp mấy đứa trẻ chuyển sách như vậy.

Takagi nói: “Cuộc gọi báo cảnh sát đã nhận được vào lúc 1h45’ chiều.”

"Đúng rồi ạ." Edogawa Conan nói: "Sau khi xác nhận nạn nhân đã chết, tiên sinh Kurosawa đã lập tức gọi cảnh sát."

Kurosawa Jin cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn Edogawa Conan.

Một đứa trẻ lại có thể trả lời những câu hỏi của cảnh sát một cách rõ ràng mạch lạc mà không lảm nhảm quá nhiều.

Lúc này, pháp y cũng đã có được kết luận sơ bộ, báo cáo nói: “Nạn nhân là bị dao làm bếp đâm vào tim từ đằng sau lưng, chết do mất máu quá nhiều. Thời gian tử vong không quá một giờ”.

"Vậy sao?" Cảnh sát Megure cúi người xuống nhìn thi thể: "Phần lớn con dao làm bếp đều cắm vào lưng nạn nhân. Có vẻ như đây là hung khí gϊếŧ người thật rồi. Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy nạn nhân là khi nào."

"Bọn cháu phát hiện ra thi thể vào lúc 1h45’ chiều, công ty chuyển nhà thì khoảng 1h gì đó đã đến đây." Edogawa Conan nói.

"Như vậy, thời gian xảy ra án mạng là trong vòng 45’, từ 1h đến 1h45’ chiều sao?" Cảnh sát Megure hỏi.

Người phụ trách tóc vuốt ngược Kawano Kuhei nói: “Không phải đâu thưa ngài cảnh sát. Vào khoảng 1h20’ chiều, anh Uoka Saburo bảo Nohara đến thư phòng nhìn xem, muốn bỏ một ít rượu đã chuyển xuống hầm rượu vào thư phòng. Khi đó Nohara vẫn còn sống, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy.”

Hai người phụ trách khuân vác đồ lớn khác là Fujii Kazuo và Tanaka Komori, đã làm chứng cho lời nói của Kawano Kuhei.

Bọn họ vẫn luôn ra vào để khuân vác đồ vật, trước khi bị gọi tới thư phòng xem kệ để rượu thì nạn nhân Nohara Yoichi vẫn luôn ở trong sân, bọn họ đều nhìn thấy.

"Nói thế thì, thời gian tử vong là trong vòng 25’, từ 1h20’ đến 1h45’." Cảnh sát Megure trầm ngâm gật đầu: "Trong trường hợp này, trước tiên hãy xác nhận bằng chứng ngoại phạm của mọi người đã."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có ai lên tiếng.

Kurosawa Jin nói: "Ngài cảnh sát, chúng tôi đang chuyển nhà, mọi người đều ra vào tất bật, ngoại trừ nạn nhân là đi thư phòng một mình ra, mọi người đều có thể làm chứng cho nhau."

Cảnh sát Megure rõ ràng không dự đoán được sẽ là như vậy.

Edogawa Conan âm thầm gật đầu, đồng ý với lời nói của Kurosawa Jin.

Bởi vì cậu đứng gần cửa ra vào nên công nhân của công ty chuyển nhà khi ra vào đều phải đi ngang qua cậu, trong lúc nhất thời ngay cả cậu cũng không thể biết rõ được có ai không ở.

Khi chuyển nhà sẽ rất hỗn loạn, cũng không thể trách được, trong lúc nhất thời cảnh sát Megure cũng không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu.

Edogawa Conan đang định gợi ý cảnh sát Megure một "chiến lược", giọng nói khàn khàn lạnh lùng của tiên sinh Kurosawa lại vang lên trước: "Con dao làm bếp đó, nếu tôi nhớ không lầm thì nó là của nhà chúng tôi. Mọi thứ từ tỉnh Shizuoka chuyển về đây, đều được đóng gói ở trong thùng. Chỉ cần xác định được ai là người đã tiếp xúc với thùng đựng dao làm bếp, là có thể xác định được nghi phạm.”

"Ừm, ừm, ừm." Edogawa Conan gật đầu lia lịa.

Đúng như những gì cậu muốn nói.

Trước đó cậu đã để ý thấy chén đĩa đều được đóng gói trong những chiếc thùng đặc biệt có nhiều lớp, có lẽ những con dao làm bếp cũng như vậy.

Hơn nữa, con dao làm bếp gϊếŧ chết Nohara Yoichi rất khác với những con dao làm bếp mà người Nhật thường sử dụng, nó to rộng, vuông vắn, rất khó mua được ở các cửa hàng thông thường.

Đã có mục tiêu, đoàn người đều di chuyển đến phòng bếp.

Có rất nhiều thùng đựng, có lớn có nhỏ chất đống trong phòng bếp, có mấy cái đã mở ra, cũng có mấy cái chưa mở, và cái thùng vốn đựng dao làm bếp đã bị mở ra.

Ngoại trừ con dao làm bếp đã bị lấy đi, bên trong còn có vài con dao với nhiều công dụng khác nhau.

“Ai đã mở mấy cái thùng này vậy?” Cảnh sát Megure hỏi.

"Chịu trách nhiệm dỡ đồ và sắp xếp đồ dùng nhà bếp là Mizuno Haruka và Nakayama Orisa." Kawano Kuhei nói.

Hai người phụ nữ vừa được nhắc đến lập tức tái mét mặt.

“Không phải đâu, đội thám tử nhí bọn cháu cũng đã giúp đỡ.” Yoshida Ayumi nói: “Nhưng sau khi chú Kawano đến, chú ấy đã bảo bọn cháu ra ngoài giúp đỡ chuyển những thứ khác.

Kawano Kuhei lau mồ hôi lạnh trên trán, xấu hổ cười nói: “Có một số chén đĩa trong đồ dùng nhà bếp là trân phẩm đắt tiền, tôi sợ mấy đứa nhỏ sẽ không cẩn thận làm vỡ nên đã bảo bọn trẻ đi giúp những việc khác.”

Kojima Genta ôm đầu, bất mãn nói: “Cái gì cơ! Thì ra là sợ bọn cháu gây chuyện. Hèn chi bọn cháu ra chỗ xe tải giúp đỡ thì chú lại bảo bọn cháu vào phòng bếp; đến phòng bếp thì chú lại bảo bọn cháu ra chỗ xe tải. Người lớn thật là, toàn nói dối lùm quanh.”

Là người lớn hay nói dối lùm quanh Kawano Kuhei lau mồ hôi lạnh trên trán, xấu hổ cười.

Edogawa Conan hỏi: “Nếu các cậu đã giúp việc ở trong bếp, thì có nhớ được có những ai đã từng tới phòng bếp không?”