Chương 42: Tiên sinh Kurosawa 5

Haibara Ai một mạch cúi đầu, mồ hôi lạnh đầm đìa, tuỳ ý Edogawa Conan kéo đẩy mình, giống như một con rối mất linh hồn.

"Haibara." Edogawa Conan lo lắng gọi.

Haibara Ai chậm rãi khoanh tay ôm lấy bản thân, ngồi xổm xuống trong góc tường, giống như một con rùa đen bị dọa sợ, chỉ có thể rúc vào trong mai một mình sợ hãi.

"Ai bị bệnh à?" Yoshida Ayumi lo lắng hỏi.

Tsuburaya Mitsuhiko và Kojima Genta vây quanh Haibara Ai, cả hai đều vẻ mặt lo lắng.

"Haibara?" Edogawa Conan khẽ cắn môi, chạy về phía cửa sổ, cẩn thận nấp sau cửa sổ nhìn lén bên ngoài.

Trong sân, công nhân công ty chuyển nhà đang bận rộn dỡ đồ xuống xe tải. Kurosawa Nyusa đang quấn lấy tiên sinh Kurosawa đó, không biết đang nói cái gì.

Kurosawa Nyusa tươi cười rạng rỡ, còn tiên sinh Kurosawa thì không có biểu cảm gì, nhưng vẫn rất kiên nhẫn cúi đầu lắng nghe, cảnh tượng rất là tốt đẹp.

Edogawa Conan cẩn thận nhìn xem tiên sinh Kurosawa, nhìn từ đầu đến chân, không bỏ sót một điểm nào.

Đều có một mái tóc dài màu trắng giống nhau, đều là khuôn mặt lạnh lùng, đều mặc áo khoác đen giống nhau, cho dù có nói hắn không phải là Gin thì Edogawa Conan cũng sẽ không tin.

Cách hai người đó không xa, có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, cũng mặc đồ đen, đội mũ đen.

Bên cạnh Gin cũng có một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen gọi là Vodka.

Edogawa Conan không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, sau khi chắc chắn người đàn ông đó sẽ không vào nhà ngay, Edogawa Conan vội vàng đến chỗ Haibara Ai, đuổi mấy đứa nhỏ đi dọn đồ, sau đó nói thầm với Haibara Ai: "Haibara, cậu từ cửa sổ phía sau trèo ra ngoài trước đi, còn ở đây cứ để đó cho tớ."

Haibara Ai bám vào tường đứng dậy, sau một thời gian dài như vậy, cuối cùng cô ấy cũng thoát khỏi nỗi sợ hãi khi "nhìn thấy" Gin, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, cơ thể cũng vẫn run rẩy không ngừng.

“Người đó không phải là Gin.” Khi nhắc đến từ “Gin”, giọng của Haibara Ai vẫn có chút run rẩy.

Có những nỗi sợ đã khắc sâu vào xương tủy, cơ thể sẽ không nghe theo lý trí.

Haibara Ai nói: “Tớ không cảm nhận được hơi thở của tổ chức trên người người đó”.

Edogawa Conan cau mày: "Cậu chắc chứ?"

“Cậu không tin vào giác quan thứ sáu của tớ sao?” Haibara Ai tóm lấy Edogawa Conan, giọng nói run rẩy tràn đầy lạnh băng vì bị nghi ngờ.

Vào giờ phút này, cảm xúc của Haibara Ai cực kỳ bất ổn, nhạy cảm lại đa nghi.

"Haibara, bình tĩnh chút, sao tớ có thể nghi ngờ cảm giác của cậu được chứ." Edogawa Conan nắm lấy vai của Haibara Ai, buộc cô ấy phải bình tĩnh lại: "Tớ chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Nếu như không phải là thành viên của tổ chức, thì tại sao lại trông giống hệt Gin thế chứ. Chẳng lẽ có người đang đóng giả làm Gin sao?"

"Cậu đang đùa đấy à?" Haibara Ai không thể bình tĩnh nổi, vẫn đang rất bất an: "Đóng giả Gin để làm gì chứ? Để chờ bị Gin bắn nát đầu à?"

Edogawa Conan cau mày suy nghĩ: "Chẳng lẽ là muốn dụ Gin xuất hiện sao?"

Giống như lúc trước Amuro Tooru đóng giả làm Akai Shuichi rồi lảng vảng quanh FBI để dụ Akai Shuichi xuất hiện.

"Trong đầu cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Cho dù muốn đóng giả làm Gin, nhưng lại tạo ra thêm một cô vợ và gia đình để làm chứ? Gin đã kết hôn đâu."

Edogawa Conan trầm mặc.

Hiện tại vẫn còn quá ít manh mối, bọn họ chỉ đứng ở đây thì cũng chả có ích gì cả.

"Nếu vẫn chưa thể chắc chắn được tiên sinh Kurosawa đó thực sự trông như thế này hay là người khác đang đóng giả làm Gin vì mục đích không rõ nào đó, thì chúng ta hãy tiếp xúc thử xem, như vậy mới có thể thu thập được manh mối và suy luận ra sự thật được." Trên đường truy tìm sự thật, Edogawa Conan lúc nào cũng cứng đầu như vậy hết.

Haibara Ai chỉ muốn đánh tỉnh tên ngốc ngây thơ Edogawa Conan này: "Cậu đang đùa tớ đấy à? Cho dù hắn không phải là Gin, có thể đóng giả làm Gin thì hắn cũng phải là người quen biết Gin. Nếu cậu tuỳ tiện tiếp cận thì sẽ rất nguy hiểm đấy, biết không hả?"

“Vậy chẳng lẽ phải trốn tránh mãi, phải làm người không biết gì hết sao?” Edogawa Conan hỏi lại.

"Dù sao thì đừng liên lụy gì đến tớ. Tớ đi đây." Haibara Ai quay người muốn rời đi.

Bọn họ đang ở tầng một, có thể trèo ra ngoài từ cửa sổ phía đằng sau.

"Conan, Ai, hai đứa không đi giúp chuyển đồ sao?" Giọng nói của Kurosawa Nyusa vang lên không đúng lúc.

Hai người cơ thể cứng đờ, quay đầu lại một cách máy móc, sau đó bọn họ nhìn thấy Kurosawa Nyusa và người đàn ông cao lớn phía sau cô.

Haibara Ai lập tức nhảy ra sau lưng Edogawa Conan, kéo kéo quần áo của Edogawa Conan, ra hiệu cho cậu tìm cớ rời đi.

Sau khi Edogawa Conan biết người đàn ông đó không phải là Gin thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hiện tại còn có tâm tình nhìn kỹ người đàn ông đó.

"Phu nhân Kurosawa, đây là tiên sinh Kurosawa sao? Tên đầy đủ của anh ấy là gì vậy ạ?" Edogawa Conan nghiêng đầu, tò mò hỏi.

Kurosawa Nyusa kéo cánh tay người đàn ông, kéo hắn đến bên cạnh mình, khoe khoang nói: "Đây là chồng chị, anh ấy tên là Kurosawa Jin. Rất đẹp trai đúng không! Chị rất thích anh ấy."

Kurosawa Jin!

Hình như cậu đã thấy cái tên này ở đâu đó rồi thì phải.

Edogawa Conan nhất thời không nhớ ra nổi.

Khi Haibara Ai nghe thấy hai từ "Kurosawa Jin", tay cô ấy nắm lấy quần áo của Edogawa Conan càng chặt hơn. Điều này cũng đã nhắc nhở Conan Edogawa, cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra mình đã nghe thấy cái tên "Kurosawa Jin" này ở đâu.

Trong vụ án "nàng tiên cá không hề tồn tại", cái tên này nằm trong danh sách trúng mũi tên Jugon.

Đứng ngay sau hai cái tên Miyano Shiho và Uoka Saburo, dựa trên những thông tin đã có trước đó, cái tên đó rất có thể là tên giả của Gin.

Vẻ ngoài trông giống Gin y đúc, dùng tên giả của Gin, nếu nói người này không liên quan gì đến Gin, Edogawa Conan mới không tin đâu.

Mọi chuyện ngày càng trở nên khó hiểu hơn.

Người đàn ông mặc đồ đen khác mà Edogawa Conan đã từng gặp trước đó bước vào, cung kính hỏi Kurosawa Jin: "Đại ca, em thấy trong thư phòng có một cái giá để rượu. Anh có muốn chuyển một phần rượu đến thư phòng không?"

"Không được." Kurosawa Nyusa lên tiếng đầu tiên, túm lấy cánh tay người đàn ông phàn nàn nói: "Anh có phải là Lý Bạch đâu, để rượu ở trong thư phòng để làm gì chứ."

Kurosawa Jin phớt lờ lời phàn nàn của Kurosawa Nyusa, lạnh lùng phun ra một từ: "Được."

"Em không cho phép." Kurosawa Nyusa tức giận đến dậm chân.

Những lúc đối diện với sở thích cá nhân như này. Thái độ của tiên sinh Kurosawa sẽ phi thường kiên định.

"Em sẽ sắp xếp ngay." Sau khi người đàn ông mặc đồ đen đồng ý với Kurosawa Jin xong, lại quay lại lấy lòng Kurosawa Nyusa: "Chị dâu, chị đừng lo, em sẽ bảo họ bỏ ít thôi."

"Ha hả!" Kurosawa Nyusa cười lạnh.

Bên cạnh Gin có Vodka, mà bên cạnh Kurosawa Jin cũng có một cấp dưới mặc đồ đen.

Nhưng lần này Edogawa Conan đã không còn nghĩ người đàn ông mặc đồ đen này là Vodka nữa, bởi vì hai người khác nhau rất là rõ ràng.

Người đàn ông mặc đồ đen này dáng người tuy không vạm vỡ bằng Vodka, nhưng lại cao hơn Vodka, tính tình cũng ôn hòa vô hại hơn, không có cảm giác nham hiểm như Vodka.

Trên thực tế, nếu nhìn kỹ, người đàn ông tên Kurosawa Jin này cũng không giống Gin.

So với Gin, tiên sinh Kurosawa này rõ ràng là tốt bụng hơn, đôi mắt xanh dưới cặp kính gọng bạc cũng không có cảm giác công kích đáng sợ giống như Gin, tính tình cũng ôn hòa vô hại hơn Gin.

Nếu so sánh Gin là một con sói cô đơn, thì Kurosawa Jin giống như một con mèo lớn, là hai kiểu loại hình hoàn toàn khác nhau.

Nỗi lo lắng cuối cùng của Edogawa Conan đã được giải tỏa, ngay cả Haibara Ai ở đằng sau cũng thoải mái hơn rất nhiều.

"Ai là bởi vì thấy tiên sinh Kurosawa quá đẹp trai, nên xấu hổ sao?" Kurosawa Nyusa tò mò nhìn Haibara Ai.

Haibara Ai nghe thấy tiếng gọi mình, theo bản năng rụt cái đầu mới nhô ra được một nửa của mình lại, nhưng điều này lại giống như đang chứng tỏ việc “xấu hổ” mà Kurosawa Nyusa đã nói là sự thật.

Kurosawa Nyusa lập tức không đồng ý, cô kéo Kurosawa Jin ra phía sau, nói với Haibara Ai: "Anh ấy là của chị, em không được xấu hổ."

"Kurosawa Nyusa." Kurosawa Jin cạn lời xách cô sang một bên: "Em vẫn là trẻ con à?"

"Em là trẻ con, còn anh là kẹo ngọt." Kurosawa Nyusa ngửa đầu nhìn Kurosawa Jin.

Kurosawa Jin: "... Em còn rất tự hào nhỉ."

"Em rất tự hoà đấy thì sao nào." Kurosawa Nyusa làm mặt hề với Kurosawa Jin, sau đó nắm lấy tay Haibara Ai, lôi cô ấy lên lầu.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ bị bỏ lại tại chỗ vẫn có thể nghe thấy mấy câu nói khiến người cảm thấy cạn lời của Kurosawa Nyusa.

"Ai à, về việc em cảm thấy chồng chị quá đẹp trai, chị nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện một chút đấy."

Edogawa Conan: "..."

Đây thật đúng là một người vợ rất yêu chồng! Nhưng đưa Haibara Ai rời đi cũng tốt, bởi vì tình trạng hiện giờ của Haibara Ai thật sự rất tệ.

Kurosawa Jin đỡ trán, rõ ràng là cũng cảm thấy rất đau đầu trước sự trẻ con ấu trĩ của vợ mình.

Edogawa Conan mạnh dạn tiếp cận Kurosawa Jin, cố gắng hết sức để trông ngây thơ dễ thương như một đứa trẻ thật sự: "Tiên sinh Kurosawa, bộ đồ này của anh ngầu thật đấy. Anh là diễn viên hả?"

"Phụt." Dường như có một tiếng cười nhạo vang lên.

Vào lúc đó, Edogawa Conan đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chăm chú, vô cùng quen thuộc.

Edogawa Conan lập tức quay đầu lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh một vòng, nhưng ngoại trừ công nhân công ty chuyển nhà đang ra vào ra, cũng chỉ có người đàn ông mặc đồ đen đang chỉ đạo mọi người chuyển đồ, ngoài ra không còn có ai khác nữa.

Tại sao tên kia lại ở đây? Chẳng lẽ ở đây có mục tiêu của cậu ta sao?

Đằng sau cặp kính gọng bạc, một đôi mắt màu xanh như đá quý lặng yên nhìn chăm chú vào Edogawa Conan, gương mặt lạnh lùng từ từ nhíu mày lại.

Mà tất cả những chuyện này, Edogawa Conan vốn đang phân tâm cũng không có chú ý tới, hiện giờ toàn bộ tâm tư của cậu đều đang tập trung vào ánh mắt nhìn chằm chằm vừa mới cảm nhận được.

Bên kia.

Kurosawa Nyusa kéo Haibara Ai lên lầu, còn rất nghiêm túc khoá cửa lại.

Haibara Ai nhìn mà cảm thấy cạn lời: "Phu nhân Kurosawa, em mới bảy tuổi thôi, sẽ không có ý gì với tiên sinh Kurosawa hết. Hơn nữa, em cũng không thích kiểu đàn ông như tiên sinh Kurosawa."

Với một gương mặt như vậy, cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này đều chết hết, cô cũng sẽ không thích.

Kurosawa Nyusa ngồi xổm xuống trước mặt Haibara Ai, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nghiêm túc hỏi: "Thật sao? Vừa rồi em thật sự đã xấu hổ mà."

“Em mới không xấu hổ với gương mặt đó đâu.” Đó thật là một sự xúc phạm đối với cô ấy.

"Cũng đúng." Kurosawa Nyusa nhìn chằm chằm vào hai mắt của Haibara Ai, nụ cười dần dần rạng rỡ hơn: "So với xấu hổ, thì sợ hãi càng chuẩn hơn."

Haibara Ai giật mình, nhưng trước khi cô ấy kịp phản ứng lại đây, đôi mắt xanh băng của cô ấy đã mất đi ánh sáng.

Kurosawa Nyusa khóe miệng cong lên một nụ cười đắc thắng, trông rất giống một nhân vật phản diện: "Quả nhiên, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó, là có thể khiến ngươi chấn động, cảm xúc không ổn định, như vậy sẽ dễ dàng khống chế hơn."

Haibara Ai ngây ngốc, không có phản ứng gì cả.