Cửa tủ quần áo vừa mở ra, một vật cứng lạnh băng màu đen chống vào bụng Kurosawa Nyusa.
Người đàn ông cao lớn tóc dài trắng mặc đồ đen ngồi xổm trong tủ quần áo nhỏ hẹp, rõ ràng toàn thân toát ra khí chất u ám, nhưng Kurosawa Nyusa lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Đương nhiên, Kurosawa Nyusa không dám cười.
Tiên sinh Kurosawa cũng không phải là người tốt tính, chưa kể vừa rồi cô còn cố tình giữ Amuro Tooru và những người khác lại để nói chuyện, bắt tiên sinh Kurosawa phải ngồi đợi ở trong tủ nửa tiếng đồng hồ.
Chỉ thấy Kurosawa Nyusa khuôn mặt ỉu xìu xuống, vẻ mặt đau lòng nắm lấy tay cầm súng của Kurosawa Jin, vô cùng đau khổ nói: “Jin, khiến anh phải chịu khổ rồi, em đã thôi miên bọn họ hết rồi, mau ra ngoài đi."
Đôi chân dài không chỗ để kia, lại tiếp tục ngồi xổm tiếp sẽ không duỗi thẳng được chân thì phải làm sao đây?
"Bỏ cái tay ra." Kurosawa Jin hừ lạnh kiểu Gin, điều này có nghĩa là người đàn ông này thực sự tức giận rồi.
Kurosawa Nyusa càng sợ hơn, ngoan ngoãn buông tay hắn ra, lùi ra nhường đường.
Kurosawa Jin cúi người bước ra khỏi tủ, lướt qua Kurosawa Nyusa nhìn ba người đang ngơ ngác ngồi ở bên bàn lùn kia, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Bourbon đang bất động, nhướng mày.
Kurosawa Nyusa nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn thấy ba người kia, cô lập tức vẫy tay nói với bọn họ: "Đứng trong góc đi."
Ba người ngơ ngác đứng dậy, lần lượt đi đến góc tường, đứng thành hàng úp mặt vào tường.
Kurosawa Nyusa chạy đến bên bàn lùn, nịnh nọt dùng tay áo lau tấm tatami, ân cần mời Kurosawa Jin ngồi xuống.
Kurosawa Jin ngồi xuống chỗ Kurosawa Nyusa đã lau qua, một tay dựa vào bàn lùn chống cằm, tay còn lại cầm súng vẫn chĩa súng vào Kurosawa Nyusa.
"Xem ra là tôi đã đánh giá thấp em, phu nhân Kurosawa nhà ta vẫn là một cao thủ đấy." Kurosawa Jin nhìn chằm chằm Kurosawa Nyusa, đôi mắt xanh sâu thẳm u ám, khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Ngay cả một người có ý chí mạnh mẽ như Bourbon cũng có thể bị thôi miên dễ dàng như vậy, đã không còn đơn giản chỉ là hai từ “cao thủ” nữa rồi.
Kurosawa Nyusa đã có thể ngó lơ họng súng của hắn, cô ngồi xuống bên cạnh Kurosawa Jin, rót cho hắn một cốc nước, ngượng ngùng cười: “Nào có nào có, chỉ là một chút kỹ sảo mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Ngoài miệng thì nói những lời khiêm tốn nhưng cằm lại hếch lên trời. Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô khiến Kurosawa Jin chỉ nhìn thôi cũng thấy đau răng.
"Rất đắc ý nhỉ!" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm, tuỳ ý chĩa họng súng vào đầu Kurosawa Nyusa.
Kurosawa Nyusa lập tức thu lại vẻ đắc ý, lắc đầu như trống bỏi, lập tức nhận sai: "Em sai rồi!"
"Sai ở đâu?" Kurosawa Jin hỏi lại.
Kurosawa Nyusa cẩn thận nhớ lại những gì mình đã làm trong hai ngày vừa qua.
Không nghe lời về nhà. Đưa cơm bất kể nguy cơ bị lộ. Bị cuốn vào chuyện của tổ chức. Để vai ác Gin ngồi xổm trong tủ quần áo... Hết việc này đến việc khác, hình như tất cả đều là tội đáng chết cả.
Kurosawa Nyusa thận trọng nói: "Hay là, anh mắng em đi?"
Mắng xong là sẽ biết sai ở đâu, đỡ phải cô mở miệng lung tung nói sai rồi.
Kurosawa Jin sắp giận quá hoá cười: "Vậy nói cho tôi biết, nhạc chuông tin nhắn của em là sao đây?"
Tim gan của Kurosawa Nyusa run lên, chợt nhớ đến chuyện này.
Nhạc chuông tin nhắn đã cài từ lâu, khi đó Kurosawa Jin còn tệ hơn bây giờ nhiều, trong lúc tức giận cô đã đổi thành nhạc chuông này. Dùng nhiều năm như vậy, cô cũng đã quen rồi nên không muốn đổi.
Không ngờ hôm nay lại bị nghe thấy được.
Kurosawa Jin đẩy họng súng về phía trước, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Nếu hôm nay em không nói ra được cái lý do gì thì đừng rời khỏi căn phòng này."
Lúc này Kurosawa Nyusa cũng hơi tức giận, cô cầm cốc nước mình rót cho Kurosawa Jin lên uống một hơi cạn sạch, thở phì phì oán giận: "Anh còn đặt nhạc chuông riêng cho ông chủ của mình là bài hát bảy đứa trẻ (Nanatsu no ko). Mà em thì sao? Anh thật đúng là đồ chó mà."
"Vậy sao? Vậy em muốn nhạc chuông gì? Tiếng kêu thảm thiết lúc hấp hối nhé?" Kurosawa Jin lạnh lùng hỏi.
“Này, cũng không cần thiết lắm.” Sau khi cãi lại, Kurosawa Nyusa lại sợ, yếu ớt nói: “Anh đừng tức giận như vậy mà, Becgie cũng rất ngầu mà, trông cũng rất có cảm giác an toàn, giống như anh vậy đó, cho người ta cảm giác rất là an toàn.”
Gin, kẻ trước giờ chỉ mang lại nỗi sợ hãi cho người khác: "..." Không cảm thấy giống như là đang khen.
Thấy sắc mặt hắn đã khá hơn nhiều, Kurosawa Nyusa không ngừng cố gắng: "Becgie là cảnh khuyển, rất là uy vũ khí phách nha!"
Tốt rồi, bây giờ Kurosawa Jin chẳng những không cảm thấy đây là lời khen, mà ngược lại còn cảm thấy chính mình đang bị xúc phạm.
"Cảnh khuyển, thật đúng là rất có cảm giác an toàn." Kurosawa Jin bóp cò súng từng chút một, giọng nói lạnh băng như khẩu súng trong tay hắn: "Đi tìm cảnh khuyển của em đi!"
Kurosawa Nyusa đã sớm chú ý đến chốt an toàn của Beretta đã được mở, nhưng cô không hề cảm thấy sợ hãi, vì trong thâm tâm cô biết rõ Gin trước mặt vẫn là chồng cô Kurosawa Jin.
Cho đến lúc này, nhìn đầu ngón tay đang bóp cò của người đàn ông, chậm rãi nhưng không chút do dự, trái tim Kurosawa Nyusa đột nhiên đau nhức, sắc mặt hồng hào trong nháy mắt tái nhợt đi.
Cô không sợ chết, nhưng cô sợ người đàn ông trước mặt này sẽ thực sự nổ súng với cô.
Vào giây phút này, ở trong mắt Kurosawa Nyusa, người đàn ông tóc dài trắng mặc đồ đen đội chiếc mũ dạ màu đen trước mặt dần dần trùng điệp với Gin nham hiểm trong anime.
Kurosawa Nyusa sợ đến mức nhắm mắt lại, rụt cổ xuống, nhấc vai lên, trông giống như một chú mèo con đáng thương.
"Tạch…" Cò súng nho nhỏ cuối cùng cũng đi đến điểm cuối.
Không có tiếng súng vang lên, chỉ có tiếng lò xo bị kéo ra.
Giây tiếp theo, Kurosawa Nyusa nghe thấy người đàn ông thở dài tiếc nuối: "Vậy mà không còn đạn, thật là đáng tiếc."
Nước mắt của Kurosawa Nyusa không nhịn được mà rơi xuống. Cô tức giận mắng người đàn ông: “Anh chính là chó má, Becgie anh cũng không xứng, anh chính là Husky, đồ chó đểu cảng.”
Kết hôn nhiều năm như vậy... Không, là kể từ khi có đại vị như hiện tại, Kurosawa Jin chưa từng bị người khác mắng như thế này, cơn giận trong lòng hắn chợt bùng lên, nhưng chưa kịp tức giận thì cô gái đang khóc ấy đã nhào vào trong lòng hắn, kéo chiếc áo khoác đen yêu quý của hắn để lau nước mắt.
“Đừng bôi mấy thứ em tiết ra lên quần áo tôi.” Kurosawa Jin muốn giật lại quần áo.
"Đây là em mua." Kurosawa không chút sợ hãi đốp chát lại.
Kurosawa Jin: "..."
Kurosawa Nyusa vừa lau nước mắt vừa lên án người đàn ông: "Anh hung dữ với em."
Kurosawa Jin: "..."
Kurosawa Nyusa "Anh còn chĩa súng vào em nữa."
Kurosawa Jin: "..."
Kurosawa Nyusa: "Anh nổ súng, anh nổ súng, tên khốn này."
Kurosawa Jin: "... Rốt cuộc thì em muốn gì?"
"Em cũng muốn có nhạc chuông riêng." Kurosawa Nyusa ngẩng đầu lên, bắt đầu nói điều kiện, nhưng bởi vì lần này thực sự rất khổ sở, nên đôi mắt và chóp mũi đều đỏ bừng, giống như một con mèo con đáng thương.
"Cái này không được." Cài nhạc chuông riêng, là muốn cho người trong tổ chức đều biết à?
"Vậy từ nay trở đi, anh đi đâu đều phải báo cho em biết. Chồng nhà người ta đều như vậy cả."
Kurosawa Jin cười khuẩy: "Chồng nhà người ta không làm xã hội đen."
"..." Kurosawa Nyusa: "Anh còn cảm thấy rất tự hào nhỉ! Được rồi, vậy đi tắm suối nước nóng với em được chưa. Em đã đến Nhật Bản sáu năm rồi, còn chưa từng đi tắm suối nước nóng lần nào cả."
Kết hôn sáu năm rồi mà chưa từng hẹn hò lấy một lần, tức quá! Làm xã hội đen giỏi lắm sao!
Lần này Kurosawa Jin không phản bác ngay, ngay khi Kurosawa Nyusa nghĩ rằng có cơ hội, định tiếp tục cố gắng, lại nghe thấy người đàn ông nói: “Sẽ mua cho em một căn biệt thự có suối nước nóng.”
Kurosawa Nyusa: "..."
Tốt lắm, làm xã hội đen xác thực là rất giỏi, ít nhất người ta có tiền! Càng tức hơn.
"Anh không đi với em thì thôi, em sẽ tự mình đi!" Kurosawa Nyusa tức giận nói: "Đến lúc đó em sẽ đi tắm loại suối nước nóng nam nữ tắm chung. Em tin chắc rằng khi em cảm thấy sợ hãi, nhất định sẽ có một anh chàng đẹp trai nguyện ý ôm lấy vòng eo thon nhỏ của em, ôn nhu ôm em vào lòng, hôn em, an ủi em."
"Được đấy!" Kurosawa Jin dùng tay chặn vai Kurosawa Nyusa, mái tóc dài màu trắng của hắn từ trên vai rũ xuống, hoà cùng mái tóc đen dài của Kurosawa Nyusa, đen trắng rõ ràng. Khóe môi hắn gợi lên một nụ cười âm lãnh: “Tôi nhất định sẽ chuẩn bị một nghĩa trang suối nước nóng dành riêng cho hai người, để tro cốt của các người có thể ở bên nhau chơi đùa mãi mãi.”
Kurosawa Nyusa: "..."
Đây là uy hϊếp, chắc chắn là uy hϊếp, nhưng mà...
Kurosawa Nyusa ôm chặt lấy eo Kurosawa Jin, vui vẻ dựa vào trong ngực hắn: "Anh đang ghen, em biết anh yêu em nhất mà."
“A!” Hắn không nghĩ rằng mình yêu cô.
Cùng lắm thì... Chính là vì năm đó sinh tử có nhau mà dung túng cô một chút mà thôi.
Đã sợ nước rồi lại còn đòi đi suối nước nóng!
Bây giờ cũng không phải là lúc trò chuyện để hâm nóng tình cảm, phu nhân Kurosawa chuyển sự chú ý sang việc chính, cô hỏi: "Không phải nói để Vodka tới tìm USB mà Yamamura Sakinin để lại sao? Sao anh lại tự mình đến đây?"
Kế hoạch mà Kurosawa Jin đã nói với cô vào tối qua là như thế này:
Cô sẽ tìm cách khiến máy nghe trộm của Amuro Tooru bị trục trặc, với tính cách của Amuro Tooru chắc chắn sẽ không nghe lời Gin tới lấy cái khác, như vậy Gin sẽ không biết Amuro Tooru đang làm gì. Về phần Vermouth, Kurosawa Nyusa chỉ cần dùng một câu "sự việc không thể để quá nhiều người biết" là có thể đuổi người đi.
Như vậy Kurosawa Nyusa sẽ có nhiều không gian hoạt động hơn, sẽ không bị Gin đang ẩn náu trong chỗ tối “biết” quá nhiều.
Tiếp theo, Gin sẽ sai Vodka đến phòng của Kurosawa Nyusa để tìm đồ, sau khi tìm được USB quan trọng mà Yamamura Sekinin để lại, Gin quyết định gϊếŧ Yamamura Sachiko và người cảm kích là Kurosawa Nyusa.
Kurosawa Nyusa đã thôi miên Mori Kogoro, Edogawa Conan, Amuro Tooru và Kato Yoshiko ở trong quán trọ. Bởi vì máy nghe trộm đã bị hỏng nên Gin không hề hay biết Amuro Tooru đã sảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng ký ức của Amuro Tooru cũng ra vấn đề như những người khác trong tổ chức. Tin tức sai lệch khiến hắn để ý tới năng lực của Kurosawa Nyusa, cho nên hắn quyết định giữ lại người này.
Về phần Vermouth, nhìn từ góc độ "người bình thường" của Kurosawa Nyusa thì cô ta cũng là một người bình thường nên đương nhiên bị bỏ quên.
Cuối cùng, thông qua thông tin mà Gin nghe được từ xa và thông tin mà Vermouth tự mình trải qua, tổ chức có thể suy đoán ra một phần vai trò trong đó của Kurosawa Nyusa.
Kurosawa Nyusa đã không thể hoàn toàn rút lui khỏi chuyện này nữa, chỉ có thể để Kurosawa Jin từ phía tổ chức động tay chân, biến cô thành một kẻ tầm thường có chút năng lực nhưng không biết gì hết, sau đó dần dần biến mất khỏi tầm mắt của tổ chức.
Tới đây, câu chuyện đã kết thúc.
Sau khi biết Kurosawa Nyusa chính là "Dã thú màu đỏ", Kurosawa Jin có thể phản ứng ngay lập tức lập ra một kế hoạch hoàn chỉnh như vậy, có thể thấy được người này tâm trí sâu nặng cỡ nào.
Kurosawa Jin giải thích: "Vermouth đến mật thất, anh làm Vodka đi bám lấy cô ta."
Đương nhiên, Kurosawa Jin không phải thực sự làm Vodka “bám lấy” Vermouth. Chỉ cần nhìn thấy Vodka, với cái tính cẩn thận của Vermouth, cô ta mà không lục tung toàn bộ căn mật thất thì còn lâu mới rời đi.
Vermouth là một nhân vật quan trọng trong Conan, Kurosawa Nyusa cũng không dám xem thường cô ta, gật đầu với sự sắp xếp của Kurosawa Jin.
"Bây giờ em sẽ sửa đổi ký ức của Amuro Tooru bọn họ luôn. Anh có muốn xem phiên bản trực tiếp không?" Kurosawa Nyusa bá vai Kurosawa Jin, cười tủm tỉm hỏi.
Kurosawa Jin xác thực rất tò mò về khả năng thôi miên của Kurosawa Nyusa, nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Kurosawa Nyusa lập tức kích động, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng dậy, gọi ba người tiến đến, xếp hàng ngồi xuống đối diện cô, bắt đầu sửa đổi ký ức.
Sử dụng dị năng để sửa đổi ký ức rất đơn giản, chỉ cần phong ấn ký ức gốc, nói ký ức mới cho người đã bị sửa đổi ký ức.
Lời của tác giả: Một giây trước….
Gin: Doạ cô ấy tý.
Giây tiếp theo….
Gin: Cắt đất đền tiền, cầu xin em đừng khóc.