Chương 31: Dã thú màu đỏ 31

Có hai kiểu khoá ký ức.

Một là khoá kiểu thông thường, tức là Kurosawa Nyusa trực tiếp sử dụng dị năng của mình để ra lệnh cho đối phương quên đi đoạn ký ức này. Đơn giản, nhanh chóng nhưng cũng rất dễ nhớ lại, suy cho cùng thì bộ não của con người rất thần kỳ, biết đâu một ngày nào đó đột nhiên lại khôi phục trí nhớ.

Kiểu thứ hai là kiểu giống như làm cho Kato Shisenko, khoá ký ức vào trong cơ thể quái vật và đặt câu lệnh. Hơi phức tạp chút, nhưng khả năng khôi phục ký ức là bằng không.

Suy cho cùng thì dị năng của cô không phải là dùng để thôi miên, mà là dùng để khống chế.

Gin nhìn Kurosawa Nyusa đứng đó bịa đặt hết màn sương đỏ lại đến dã thú màu đỏ, cuối cùng cũng hiểu "Dã thú màu đỏ" khiến tổ chức đau đầu là thứ gì.

"Hãy nhớ kỹ, sau khi Yamamura Sekinin chết, Yamamura Sachiko đã tự sát ở thôn Sankyo, tro cốt được chôn trong đám cỏ dại ngoài rừng hạnh. Kato Yoshiko không biết gì cả, cũng không còn đi tìm chị gái mình nữa. Còn đám đồ trong mật thất, những thứ đó đều là đồ cũ do Kato Chiharu bỏ vào, chỉ là vì để phong ấn những ký ức quý giá, không có bất kỳ âm mưu nào cả."

Kurosawa Nyusa đã cấy ghép một câu chuyện hoàn toàn mới vào ký ức của ba người: "Kurosawa Nyusa chỉ là một khách hàng bình thường, mấy người không tra ra được cái gì cả. Cô ấy giúp Kato Takai chỉ là vì ý tốt chứ không biết gì về chuyện của gia đình Kato Yoshiko hết..."

Sau khi làm xong, Kurosawa Nyusa xoa xoa mắt trái có chút đau nhức của mình, sau đó dựa lên người Kurosawa Jin như người không xương, nhẹ nhàng làm nũng nói: "Mệt mỏi quá."

Đầu ngón tay của Kurosawa Jin vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó dừng lại ở mắt trái màu đỏ xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt.

Kurosawa Nyusa ở trong lòng hắn dụi dụi, giống như một con mèo lười.

Nhìn người ở trong lòng không chút phòng bị mà tin tưởng hắn, Kurosawa Jin không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình là gì, mọi suy nghĩ đều biến thành tiếng thở dài: "Tiếp theo, hãy ngoan ngoãn, đừng làm gì hết."

"Ừm." Kurosawa Nyusa đồng ý, rất là ngoan ngoãn đáng yêu.

Kurosawa Jin không nán lại nữa, trào phúng nhìn thoáng qua Amuro Tooru đang đứng như con thú bông, quay người từ cửa sổ rời đi.

Người vừa rời đi, Kurosawa Nyusa lập tức thu hồi suy nghĩ đùa giỡn của mình, dẫn ba người bị thôi miên xuống lầu. Vừa xuống đến lầu dưới, Kurosawa Nyusa lập tức mài móng.

Ở đây còn có một Mori Kogoro đang ngủ.

Theo lý thuyết, những gì Mori Kogoro biết được chắc hẳn cũng chỉ giống như Mori Ran, không cần phải thôi miên. Nhưng Kurosawa Nyusa vốn dĩ dựa theo nguyên tắc cẩn thận là trên hết, đang định thôi miên cả hai ba con.

Nhưng bây giờ thì...

Làm thế nào để thôi miên đang ngủ say Mori Kogoro?

Tên này đêm qua đi ăn trộm à? Mà sao ngủ lâu vậy rồi mà vẫn chưa tỉnh thế.

"Quả thật là thám tử ngủ gật, trạng thái vô địch!" Vào giờ phút này, ngay cả Kurosawa Nyusa cũng phải bội phục ông chú này.

Kurosawa Nyusa cẩn thận nhớ lại hoạt động của Mori Kogoro ở thôn Sankyo, cảm thấy ông chú này biết được cũng không quá nhiều, nên lập tức quyết định không thay đổi ký ức.

Cho dù Edogawa Conan cuối cùng có thể từ trong lời nói của Mori Kogoro và Mori Ran suy đoán ra được điều gì đó, chẳng nhẽ cậu ta còn dám lớn tiếng nói: A! Kato Yoshiko chính là Yamamura Sachiko, ba cô ấy là người của tổ chức, và cô ấy cũng biết về tổ chức sao?

Sau khi suy nghĩ xong mọi chuyện, Kurosawa Nyusa trở lại trên ghế sofa ngồi xuống, đối với ba người đang bị thôi miên búng tay một cái, đánh thức bọn họ.

Đằng sau ghế sofa, Edogawa Conan hoảng hốt một lúc, sau đó tiếp tục suy luận: “Vậy nên, Yamamura Sachiko đã chết, cô ấy được chôn ở ngoài rừng hạnh. Sở dĩ phu nhân Kurosawa tế bái nấm mồ nhỏ đó, cũng không phải bởi vì cô ấy biết đó là ai. Cô ấy chỉ là tình cờ phát hiện ra đó là một nấm mồ nên đã thắp ít đồ. Cho nên cô Kato hoàn toàn không cần thiết phải nghi ngờ phu nhân Kurosawa làm gì cả.

Edogawa Conan đưa ra kết luận cuối cùng dựa trên kịch bản của Kurosawa Nyusa. Người bị thôi miên theo bản năng cho rằng đây là sự thật.

Yamamura Sachiko biết được "chị gái" đã chết, cảm thấy rất là tiếc nuối, cũng có cảm giác mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Cô ấy thở dài nói: “Không ngờ mọi chuyện lại là như thế này, cảm ơn ông Mori.”

Sự tình trở thành như vậy, đã không có gì để nói nữa, Yamamura Sachiko xin lỗi Kurosawa Nyusa vì cô ấy đã nghi ngờ Kurosawa Nyusa là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này.

Kurosawa Nyusa hừ lạnh, thuần thục biểu hiện ra bộ dáng oan ức khi bị hiểu lầm.

"Thế mà lại nghi ngờ tôi. Cô nghĩ tôi thích đến quán trọ tồi tàn này của cô sao? Ai bảo cả thôn chỉ có mỗi cái quán trọ này làm gì? Hơn nữa, mật thất trong nhà cô mà cô cũng không biết, còn bị người khác phát hiện ra, đó là do cô ngu chứ không phải là người khác có dụng ý xấu đâu.” Hừ lạnh một tiếng xong, lập tức quay ngoắt lên lầu.

Những người ở lại hai mặt nhìn nhau, vô cùng đau đầu.

Phu nhân Kurosawa này, không có lý đều có thể không buông tha người, hiện tại có lý, không biết sẽ thế nào.

Trái ngược với dự đoán của bọn họ, Kurosawa Nyusa không hề nắm lấy không bỏ, rất nhanh đã xách vali xuống, bỏ vali vào cốp xe Beetle, tạm biệt gia đình Kato Shisenko ở đối diện xong, lái xe rời đi.

Trước khi đi, cô còn giận dữ nói: “Lúc thì coi tôi là hung thủ, lúc thì coi tôi là kẻ xấu. Tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa”.

Kato Yoshiko liên tục xin lỗi.

Edogawa Conan và Amuro Tooru nhìn nhau cảm thấy vô ngữ.

Mori Ran đeo tạp dề đi ra: "Conan, mọi người đang làm gì vậy? Con nấu cơm trưa xong rồi, mau vào ăn thôi."

Kurosawa Nyusa còn chưa đi xa nghe được lời nói của Mori Ran, tức khắc hối hận vì đi sớm quá.

Lẽ ra phải ăn trưa đã, giờ đều đã gần một giờ rồi.

Tại sao Mori Ran không gọi sớm hơn chứ? Tại sao Mori Kogoro không suy luận sớm hơn chứ?

Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể quay về ăn, Kurosawa Nyusa chỉ có thể vô cùng đáng thương gặm quả hạnh, lái xe về nhà.

Mori Ran không làm món gì đặc biệt phức tạp cả, phần lớn đều là thức ăn tối qua chưa ăn hết.

Có lẽ là vì hương vị đồ ăn quá hấp dẫn, nên Mori Kogoro đã thành công thức dậy trước bữa ăn.

Tại bàn ăn, Mori Ran chủ động nhắc tới vụ án của Tsukino, Mori Kogoro hỏi đến cái biết cái không, thậm chí bị hỏi quá nhiều còn cảm thấy Mori Ran phiền, Mori Ran cũng không cảm thấy tức giận, mà chỉ nhìn Mori Kogoro trong mắt càng ngày càng lo lắng.

Mori Ran vẫn chưa quên tâm thần phân liệt mà Kurosawa Nyusa đã nói.

Edogawa Conan ngồi ở bên cạnh xem đến trái tim run sợ, muốn cầu cứu Amuro Tooru, nhưng Amuro Tooru lại đang cau mày, hình như đang suy nghĩ gì đó, căn bản là không chú ý đến động tĩnh trên bàn ăn.

Edogawa Conan bất đắc dĩ, chỉ có thể ra sức quấy lấy Mori Ran, ý muốn lừa gạt cho qua chuyện.

Sau khi ăn xong bữa trưa muộn màng, đã đến lúc nhóm người Mori Kogoro rời khỏi thôn Sankyo, Mori Kogoro hỏi: "Amuro, muốn đi cùng chúng tôi không? Đúng lúc trên xe vẫn còn chỗ."

Amuro Tooru nghĩ đến tin nhắn Gin yêu cầu anh ta rút lui, mặc dù trong lòng có nghi vấn nhưng anh ta vẫn thuận theo đồng ý, cùng gia đình Mori rời khỏi thôn Sankyo.

Đám người Mori vừa mới rời đi được một lúc, Vermouth thay quần áo khác xách vali từ trên tầng bước xuống. Cô ta ngẩng đầu nhìn trời, trời trong xanh, là một ngày đẹp trời.

Vermouth đối với Yamamura Sachiko đưa mình ra khỏi thôn nói: "Tôi cũng không đi chào Kato nữa. Chắc hiện tại cậu ấy không muốn gặp tôi. Giúp tôi gửi lời xin lỗi với cậu ấy nhé. Về việc của Gekkou tôi đã giữ im lặng."

"Được rồi, cô Miyoshi cứ yên tâm đi." Yamamura Sachiko khom lưng, tiễn Vermouth lên xe.

Vermouth khởi động xe rời khỏi quán trọ, Yamamura Sachiko đứng tại chỗ nhìn theo.

Một viên đạn từ xa bay vụt qua, trong nháy mắt xuyên qua đầu Yamamura Sachiko, Vermouth nhìn thấy mọi thứ qua gương chiếu hậu.

Lòng cô ta rất bình tĩnh, bởi vì đã sớm đoán được rồi. Cho dù không có ký ức của quá khứ thì sao chứ? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tổ chức sẽ không bao giờ cho phép thứ ngoài ý muốn như vậy tồn tại.

Gió thổi phất qua, Vermouth lái xe, hoàn toàn rời khỏi thôn Sankyo.

Lái xe khoảng một tiếng đồng hồ, Vermouth nhận được tin nhắn, theo nội dung tin nhắn, cô ta lái xe đến một nơi ẩn nấp, xóa sạch mọi dấu vết của mình trên xe, dựa theo chỉ dẫn băng qua núi rừng, đến một con đường mòn khác.

Nhìn thấy chiếc Porsche quen thuộc, Vermouth mở cửa lên xe.

Ngón tay sờ ra sau tai và xé một cái, xé xuống khuôn mặt của Miyoshi Mamiko, để lộ khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ của một nữ diễn viên, mái tóc dài màu bạch kim xõa tung như một bông hoa nở rộ, xõa ở sau lưng.

"Sao không đợi tôi đi xa chút rồi mới nổ súng. Lỡ máu bắn vào người tôi thì sao?" Vermouth trêu chọc, giọng điệu thản nhiên, không hề quan tâm đến người vô tội mà bọn họ vừa mới gϊếŧ.

"Cô có thể đi chậm chút, tôi không ngại bắn xuyên cả đầu cô. Vodka, lái xe đi." Gin ngồi ở ghế phụ, ngón tay kẹp điếu thuốc, sương khói lượn lờ.

Vodka nghe thấy đại ca nói, vững vàng khởi động xe.

Vermouth đã quen với tính khí của Gin, tiếp tục hỏi: "Kurosawa Nyusa cứ vậy thả đi sao? Vai trò của cô ta trong chuyện này cũng không nhỏ đâu."

“Thế nên mới để cô ta đi.” Gin lười biếng nói.

Vermouth lập tức hiểu ý của Gin, cô ta cười ha ha: "Gin, anh muốn mời chào cô ta sao?"

Trong giọng điệu của Gin hiếm khi có chút hứng thú: "Chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng một mình lại có thể khiến tổ chức cử bốn người chúng ta tới. Đây là năng lực của cô ta."

Vermouth nhớ rõ ràng việc Kurosawa Nyusa mắng cô ta là "đồ xấu xí", cứ tưởng rằng Kurosawa Nyusa cuối cùng cũng sẽ chết nên cô ta mới không thèm để ý, nhưng hiện tại Gin muốn mời chào cô vào tổ chức, thì mọi chuyện lại khác.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vermouth lại bình thường trở lại, cô ta nghĩ ra một cách trả thù thú vị hơn.

Vermouth nói: “Xác thật là một hạt giống tốt, rất thích hợp với tổ tình báo, có cô ta có lẽ việc hỏi thăm tin tức sẽ rất đơn giản.”

"A! Tổ tình báo của cô còn thiếu người sao?" Gin cười lạnh nói: "Dẹp cái suy nghĩ của cô đi, tôi sẽ tuyển người vào tổ hành động, công việc kết thúc rất phù hợp với cô ta."

Nghĩ đến những gì Kurosawa Nyusa đã làm để giúp Yamamura Sekinin che giấu Yamamura Sachiko, dựa trên nguyên tắc điệu thấp của tổ chức, chỉ cần Gin mở miệng, Kurosawa Nyusa 100% sẽ gia nhập tổ hành động.

Nhưng Vermouth không hề cảm thấy đáng tiếc chút nào.

Ở trong tay cô hay trong tay Gin đều như nhau cả. Huống chi, về sau ở cùng một tổ chức, trả thù càng dễ dàng hơn.

Thật là cô gái đáng thương!

Nhưng mà….

"Anh chắc chắn cô ta không biết gì hết sao?" Biết đến sự tồn tại của tổ chức và không biết gì về tổ chức, cách xử lý hoàn toàn không giống nhau.

Gin ném máy tính bảng trong tay cho Vermouth.

Máy tính bảng đang cắm một cái usb nhỏ, Vermouth mở máy tính bảng ra, phát hiện dữ liệu trong usb không thể đọc được.

"Trong usb có một chương trình đặc biệt, nếu nhập sai mật khẩu sẽ tự động tiêu hủy. Nếu nhập đúng mật khẩu cũng chỉ có thể dùng một lần, sau khi mở ra, dữ liệu cũng sẽ tự động tiêu hủy." Gin bóp tắt điếu thuốc trên tay, nhìn Vermouth qua kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: "Cô đừng đυ.ng chạm lung tung, hủy hoại dữ liệu bên trong."

Vermouth nhún vai, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Gin lại chắc chắn rằng Kurosawa Nyusa không biết gì hết.

“Tìm cách mở usb, đây là công việc của tổ tình báo mấy người.” Gin nói.

Vermouth: "..." Biết thế đã không hỏi.

"Trở về tìm chuyên gia máy tính mở đi, tôi không hiểu mấy cái này." Vermouth ném máy tính bảng sang ghế bên cạnh.

Chiếc Porsche đen lao về phía xa.

……

Thôn Sankyo.

Yamamura Sachiko nhìn chiếc xe đã đi xa, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, đột nhiên rất muốn rời khỏi thôn Sankyo đi ra ngoài nhìn xem.

Chính là cảm giác đột nhiên muốn ra ngoài đi nhìn xem một cách khó hiểu, không muốn quay lại nơi đau lòng này nữa.

Nói đi là đi.

Yamamura Sachiko thu thập những thứ cần thiết, lái chiếc xe minibus thường dùng để mua hàng, rời khỏi thôn Sankyo.

Cô ấy không hề nghĩ đến việc phải đi đâu, trong đầu chỉ có một ý tưởng: thay đổi thân phận, đổi tên, đổi nơi ở và bắt đầu một cuộc sống mới.