Chương 29: Dã thú màu đỏ 29

Nội dung trong hợp đồng rất đơn giản, tóm lại chỉ có một ý.

Yamamura Sachiko ủy quyền cho Kurosawa Nyusa thôi miên chính mình, biến cô ấy thành em gái Kato Yoshiko. Sau khi thôi miên xong, mọi chuyện ngoài ý muốn xảy ra do thay đổi danh tính đều không liên quan gì đến Kurosawa Nyusa và Kurosawa Nyusa cũng sẽ bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng.

Cuối hợp đồng có ba chữ ký: Yamamura Sachiko, Kato Chiharu và Yamamura Sekinin.

Kurosawa Nyusa cầm một quả hạnh chậm rãi gặm: “Mấy người cũng thấy rồi đó, tôi chỉ có trách nhiệm thay đổi ký ức, còn những thứ khác tôi đều không biết. Ngay cả những ký ức quan trọng trong trí nhớ của cô, cũng là mẹ cô nói cho cô sau khi bị thôi miên."

Yamamura Sachiko nhìn bản hợp đồng, chỉ cảm thấy mọi chuyện vớ vẩn như một giấc mơ vậy.

"Tại sao tôi lại chọn từ bỏ quá khứ để trở thành Yoshiko chứ? Liệu nó có liên quan gì đến cái chết của ba tôi không?" Yamamura Sachiko hỏi.

"Sao tôi biết được?" Kurosawa Nyusa cẩn thận nghĩ lại, không chắc lắm nói: "Tôi biết ba cô là thông qua sự giới thiệu của những khách hàng khác. Theo ý của ông ấy, hẳn là mọi người lo lắng cho mẹ cô, nên mới khiến cô trở thành Yoshiko."

"Còn về cái chết của ba cô, hẳn là vấn đề chung của những người làm nghiên cứu, dù sao thì nghiên cứu của ông ấy dường như không có tiến triển gì cả. Không phải cũng thường hay có những nhà toán học, vật lý học tự sát vì không nghiên cứu ra gì cả sao. Ba cô có lẽ là trường hợp như vậy đấy.”

Nghe Kurosawa Nyusa giải thích, Yamamura Sachiko vẫn luôn cảm thấy hẳn là không phải là như vậy, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu.

"Phu nhân Kurosawa thật là ngốc quá đi, cái gì cũng không biết." Edogawa Conan híp mắt khinh thường Kurosawa Nyusa, ý đồ chọc giận cô để lấy được tin tức.

Kurosawa Nyusa không khách khí trừng mắt nhìn lại: "Bởi vì người biết bí mật của người khác sẽ không sống được bao lâu, cũng càng dễ bị kẻ xấu đánh cho một gậy từ phía sau. Mà chị đây muốn sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn."

Edogawa Conan, người đã nhiều lần bị đánh bằng gậy vì nghe lén bí mật của người khác: "..."

Ánh mắt của Yamamura Sachiko rơi vào khoản phí ủy thác 100 triệu yên: "Phí ủy thác là ba tôi trả sao? Ba tôi rất giàu có sao?"

Edogawa Conan cũng chú ý tới khoản phí ủy thác cao chót vót, nhìn Kurosawa Nyusa như đang nhìn gian thương: "100 triệu yên, phí ủy thác cao như vậy sao?"

"Cao á!" Kurosawa Nyusa đột nhiên giãy nảy lên: "Nhóc còn có thể không biết xấu hổ mà nói là cao sao. Kato Yoshiko đã qua đời được sáu tháng rồi, Yamamura Sachiko mới trở về. Nhóc có biết trong sáu tháng này sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện không? Chị đây đã thay đổi ký ức của cả thôn, cả thôn đấy! Chị đây đã phải bận rộn nửa tháng trời đấy."

Cho dù cô có dị năng thì cũng phải sửa đổi cho từng người một, ngay cả đứa trẻ mới biết đi cũng không thể bỏ sót.

"Đây quả thực là một khối lượng công việc khổng lồ." Ngay cả người hiểu biết rộng rãi như Amuro Tooru, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thôi miên một tập thể lớn như vậy.

Cố tình, nó còn thành công.

Nếu người như vậy mà làm chuyện xấu, đất nước này... Căn bản là không dám nghĩ tới.

Kurosawa Nyusa lật sang một trang trong hợp đồng, chỉ vào nội dung trên đó nói với Yamamura Sachiko: “Cô nhìn cho rõ nhé, phí ủy thác là 60 triệu yên, dịch vụ hậu mãi là một lần 4 triệu yên, Yamamura Sakinin đã mua mười lần dịch vụ hậu mãi, tổng cộng là 100 triệu yên, không tính thêm một xu nào. Đây là giá cả rất thấp rồi đấy, đã thế cô còn không biết xấu hổ nói với Mori Kogoro, tôi là kẻ chủ mưu hãm hại cô.”

Yamamura Sachiko xấu hổ cười: "Ngay cả chuyện này phu nhân Kurosawa cũng biết à!"

“Gâu gâu gâu!” Tiếng sủa mạnh mẽ của chó becgie vang lên trong phòng.

Ba người đều sửng sốt.

Kurosawa Jin ở trong tủ cũng nghe thấy tiếng chó sủa đột ngột vang lên, nhìn hình ảnh trên điện thoại, trong lòng hắn có một loại dự cảm không lành.

"Xin lỗi, tôi xem tin nhắn đã." Kurosawa Nyusa cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn còn không quên khoe khoang một chút: "Nhạc chuông đặt riêng cho tiên sinh Kurosawa nhà tôi, rất ngầu đúng không?"

Ba người: "..." Không, sẽ không có người đàn ông nào thấy nhạc chuông đặc biệt này ngầu cả!

Kurosawa Jin: "..."

Hắn lặng lẽ lấy Beretta yêu quý của mình ra, mở chốt bảo hiểm, lên đạn.

[Em cố tình đấy à. Rời khỏi đây nhanh lên.]

Kurosawa Nyusa nhìn nội dung tin nhắn, ngọt ngào trả lời: [Jin, chân anh bị tê rồi à? Đợi tý nha, em sẽ xử lý họ ngay, sau đó cứu anh ra.]

Kurosawa Jin: "..."

"Dịch vụ hậu mãi này là gì vậy?" Edogawa Conan tò mò hỏi.

Kurosawa Nyusa cất điện thoại đi, cười tủm tỉm giải thích: “Có người tìm Yamamura Sachiko, có người nghi ngờ cô ấy không phải là Kato Yoshiko. Những việc này đều thuộc về dịch vụ hậu mãi. Cứ xảy ra loại tình huống như vậy, tôi sẽ lập tức tới giải quyết."

Amuro Tooru: "..." Thế nên, người của tổ chức chính là bị dịch vụ hậu mãi này xử lý.

Edogawa Conan chú ý tới một điểm khác: "Bao gồm cả việc chị Sachiko nhờ chú Mori điều tra?"

"Xin chúc mừng, nhóc đoán đúng rồi." Kurosawa Nyusa cười tươi rói: "Mấy người đều thuộc về dịch vụ hậu mãi lần thứ mười. Ngạc nhiên không, bất ngờ không?"

Ba người: "..."

"Bí mật cứ phải giấu kín trong lòng, tôi cũng nghẹn đến mức khó chịu. Hôm nay có thể nói hết ra, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, mặc dù tý nữa mấy người đều phải quên hết."

Amuro Tooru: "..."

Edogawa Conan: "..."

Yamamura Sachiko đang định hỏi liệu có thể giúp cô ấy khôi phục lại ký ức hay không: "..."

"Phu nhân Kurosawa, mẹ tôi đã chết rồi, tôi không cần thiết phải làm Kato Yoshiko nữa đi." Yamamura Sachiko nói.

"Tôi đã thu tiền." Kurosawa Nyusa nghiêm túc nói.

Yamamura Sachiko vội vàng nói: “Ngài không cần phải trả lại tiền cho tôi.”

"Chúng ta đã ký hợp đồng, nhất định phải làm cho đến nơi đến chốn. Sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan gì đến tôi hết, nhưng tôi nhất định phải hoàn thành lần dịch vụ hậu mãi cuối cùng này." Kurosawa Nyusa vừa thu dọn hợp đồng vừa nói: “Cô cũng có thể đợi tôi thôi miên cô xong, lại ủy thác với tôi, để tôi giúp cô khôi phục lại ký ức.”

Yamamura Sachiko suy nghĩ một lúc, quyết định lui một bước: "Vậy tôi có thể viết một lá thư cho bản thân trong tương lai được không? Ít nhất cũng phải để cho tôi biết, tôi cần phải đi tìm cô chứ."

"Không được." Kurosawa Nyusa hoàn toàn đóng hợp đồng lại.

Yamamura Sachiko: "..." Cô đều quên hết mọi thứ, làm sao có thể ủy thác được? Ủy thác trong mơ chắc?

Edogawa Conan và Yamamura Sachiko cố gắng thuyết phục Kurosawa Nyusa.

Kurosawa Yaoyao chỉ nhận hợp đồng chứ không nhận người, nên hai người dù có nói toạc mồm thì cũng vô ích thôi.

Amuro Tooru vẫn luôn cảnh giác, nhìn ba người cãi cọ.

Ồn ào hồi lâu, Kurosawa Nyusa thấy thời gian đủ rồi, một chút giận hờn trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan, cô cười tủm tỉm thu hợp đồng lại nói: "Đến đây thôi."

"Nếu sự tình đã giải quyết, chúng tôi đi trước đây." Edogawa Conan nắm lấy tay Yamamura Sachiko, lôi kéo cô ấy chạy ra ngoài.

Thôi miên, nói trắng ra là tạo ra trạng thái nửa ngủ nữa mê bằng cách kí©h thí©ɧ thị giác, thính giác hoặc xúc giác, sau đó thông qua hướng dẫn và ám chỉ để đạt được mục đích.

Ý tưởng của Edogawa Conan rất đơn giản, trước tiên phải tránh xa Kurosawa Nyusa đã, chỉ cần không bị thôi miên, thì mọi chuyện đều có thể nói sau.

Yamamura Sachiko hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, cô ấy không chút do dự chạy theo Edogawa Conan.

Amuro Tooru nghĩ đến điều khác. Chỉ cần Yamamura Sachiko chạy đi, Kurosawa Nyusa nhất định sẽ đuổi theo, như vậy mọi người đương nhiên đều sẽ rời khỏi phòng.

Ngay khi Amuro Tooru chuẩn bị đứng dậy giả vờ ngăn cản thì Kurosawa Nyusa đột nhiên tháo chiếc vòng cổ đá quý màu đỏ đang đeo trên cổ ra, giơ lên cao, viên đá quý màu đỏ trong suốt giống như đồng hồ quả lắc, nhịp nhàng lắc lư qua lại.

"Tôi mệnh lệnh mấy người, đứng lại." Kurosawa Nyusa giọng nói lạnh lùng, con mắt trái màu đỏ của cô dường như sáng lên sâu thẳm, giống như có con dã thú đang gầm thét.

Edogawa Conan và Yamamura Sachiko vừa tới cạnh cửa thì đột nhiên dừng lại, cứ như thể đang tạm dừng thời gian vậy.

"Nhìn viên đá quý trong tay tôi."

Giọng nói lạnh băng của Kurosawa Nyusa mang theo một loại sức mạnh mê hoặc khác, Edogawa Conan và Yamamura Sachiko không tự chủ được mà nhìn viên đá quý.

Yamamura Sachiko có ý chí yếu nhất, vẻ mặt đã hơi đê mê.

Edogawa Conan cắn đầu lưỡi, muốn dùng sự đau đớn để giữ tỉnh táo, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện ra, đôi mắt cậu đã không thể tự kiểm soát được nữa, nó giống như tự mình có ý thức nhìn chằm chằm vào viên đá quý màu đỏ.

Cảm giác kỳ lạ này giống như khi Kurosawa Nyusa bảo bọn họ đứng lại, cơ thể đã tự động dừng lại.

Sao có thể!

Edogawa Conan kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy khắp trán.

Thấy có chuyện không ổn, Amuro Tooru lập tức muốn ra tay, Kurosawa Nyusa liếc qua anh ta, lạnh lùng nói: "Đừng cử động", anh ta liền thực sự không thể cử động được.

Sao có thể!

Trong lòng Amuro Tooru dâng lên nỗi sợ hãi tương tự như Edogawa Conan.

Tuy nhiên, so với Edogawa Conan, Amuro Tooru làm nằm vùng, đã được đào tạo chuyên nghiệp, ý chí của anh ta hơn hẳn người thường, vẫn còn sức để nói: "Khi nào?"

Bọn họ bị thôi miên khi nào?

Kurosawa Nyusa lắc lắc viên đá quý trong tay, tươi cười dịu dàng, giống như cô gái hàng xóm dễ thương: "Không phải tối qua tôi đã khoe đôi mắt của mình với mọi người sao? Lúc đó thôi miên đã hoàn thành."

Dù sao thì cuối cùng cũng sẽ quên, Kurosawa Nyusa cũng không keo kiệt trả giải đáp nghi hoặc cho bọn họ.

Amuro Tooru ngay lập tức nhớ lại cảnh Kurosawa Nyusa khoe đôi mắt của mình trên bàn ăn tối hôm qua.

Khi đó Kurosawa Nyusa chỉ vào đôi mắt, nghiêng đầu khoe khoang, bởi vì dị đồng màu đỏ đen rất hiếm thấy nên mọi người đều nhìn chằm chằm vào con mắt trái màu đỏ của cô.

Vậy nên, cô đã sử dụng đôi mắt của mình như một môi giới để thôi miên.

Kurosawa Nyusa nhìn viên đá quý màu đỏ trong tay, ánh mắt dịu dàng hơn chút: "Cái này là tiên sinh Kurosawa tặng cho tôi, là quà kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi. Bởi vì nó cùng màu với mắt tôi nên tôi đã chọn nó."

Chọn nó, làm môi giới để thôi miên, che giấu sự tồn tại của dị năng.

Kurosawa Nyusa không nói rõ ràng, vả lại Amuro Tooru quá thông minh, nên khiến Amuro Tooru bởi vì câu nói "nó cùng màu với mắt tôi nên tôi đã chọn nó" mà cho rằng ý của Kurosawa Nyusa là dùng đôi mắt và viên đá quý phối hợp với nhau để đạt được tác dụng thôi miên bất ngờ.

"Khi tôi khoe đôi mắt của mình, không có ai đề phòng cả, không ai cả." Kurosawa Nyusa búng tay một cái, chậm rãi nói: "Đừng giãy giụa nữa, hãy nghe theo mệnh lệnh của tôi, đi đến bên cạnh tôi, thả lỏng đầu óc, nhắm mắt lại."

Nếu hạt giống được gieo vào lúc người đó không hề hay biết thì việc kích hoạt hạt giống sẽ rất đơn giản, cho dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng đều vô dụng cả, bởi vì dị năng đã được sử dụng lâu rồi.

Đây cũng là lý do tại sao Kurosawa Nyusa đã ngay lập tức tháo kính râm để lộ đôi mắt ra ngay sau khi biết được danh tính thực sự của Edogawa Conan.

Dị năng của cô không phải là vô địch, đối mặt với người có ý chí mạnh mẽ, nếu sử dụng khi đối phương có sự chuẩn bị, thì chắc chắn sẽ không thể khống chế được tinh thần mà chỉ có thể khống chế được cơ thể mà thôi.

Nếu chỉ khống chế cơ thể mà đối phương vẫn còn ý thức, thì sẽ khiến Kurosawa Nyusa cảm thấy không an toàn.

Theo mệnh lệnh của Kurosawa Nyusa, ba người chậm rãi bước đến bên cạnh bàn lùn, ngồi vào vị trí cũ.

Yamamura Sachiko đã trở nên ngơ ngác từ lâu, sau khi ngồi xuống đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Edogawa Conan vẫn đang giãy giụa, nhưng đôi mắt đã mất đi ánh sáng, đã sắp mất đi khả năng suy nghĩ rồi.

Amuro Tooru có ý chí mạnh mẽ nhất, đôi mắt màu tím kiên nghị tỉnh táo, hai bàn tay đặt trên đùi đã nắm chặt thành nắm đấm.

"Tại sao lại chống cự?" Kurosawa Nyusa tò mò hỏi: "Tôi chỉ muốn anh quên đi một số chuyện không nên biết, cũng sẽ không thương tổn anh."

Amuro Tooru nghiến chặt răng, không nói được lời nào.

Hiện tại ý thức của anh ta, không hề tỉnh táo như những gì anh ta đang thể hiện ra.

Anh ta giống như bị rơi xuống biển, không ngừng chìm xuống, nếu giãy giụa chậm một nhịp thôi, đều có khả năng sẽ hoàn toàn mất đi ánh sáng, chìm vào vực sâu tăm tối.

Kurosawa Nyusa đặt tay lên vai Amuro Tooru, đôi mắt đỏ đen nhìn vào đôi mắt tím của anh ta, giọng nói trong trẻo thanh tao như gió: “Ngủ đi! Đến khi anh tỉnh dậy, mọi chuyện đều sẽ kết thúc."

Đôi mắt!

Trước khi Amuro Tooru hoàn toàn mất đi ý thức, mới nhận ra sai lầm, môi giới thực sự để thôi miên, chính là đôi mắt.

Amuro Tooru bên này đã xong xuôi, bên kia Edogawa Conan cũng đã nhắm mắt lại.

Kurosawa Nyusa hài lòng đeo chiếc vòng đá quý màu đỏ lên cổ, đầu tiên ra ngoài hành lang kiểm tra xem, xác định không có ai, sau đó trở về phòng, đóng chặt cửa lại.

Tiếp theo là... Hè hè hè!

Kurosawa Nyusa lại mở tủ quần áo ra.