Chương 28: Dã thú màu đỏ 28

Amuro Tooru thực sự không nhịn được nữa, lại bị đánh vòng vo, anh ta chỉ có thể chủ động mở miệng: “Phu nhân Kurosawa hẳn là miễn phí giúp bà Kato Takai. Thay vào đó, bà Kato Takai sẽ tiếp nhận công việc của Kato Chiharu, giúp cô giám sát cô Kato Yoshiko."

Edogawa Conan nói tiếp: "Quá trình hẳn là như thế này. Kato Chiharu vẫn luôn giám sát Kato Yoshiko, nếu có vấn đề gì thì sẽ lập tức tìm cô. Ba tháng trước cô tình cờ giúp đỡ Kato Takai, lúc đó cô quả thực là có ý tốt. Một tháng sau, Kato Chiharu đột ngột qua đời nên cô đã chuyển giao công việc giám sát cho Kato Takai.”

Kato Yoshiko lộ ra vẻ mặt khó tin, giọng điệu run run: "Cả mẹ tôi và bà Kato đều đang giúp phu nhân Kurosawa giám sát tôi, vì sao chứ?”

"Đương nhiên là bởi vì, cô chính là Yamamura Sachiko." Edogawa Conan đi thẳng vào vấn đề luôn: "Chị gái Yamamura Sachiko và em gái Kato Yoshiko là một cặp song sinh. Điểm khác biệt duy nhất đó là chị gái có một nốt ruồi ở trên cằm, còn em gái thì không. Chỉ cần chị gái xoá nốt ruồi trên mặt đi, thì sẽ không có ai có thể phân biệt ra được. Phu nhân Kurosawa có thể sửa đổi ký ức của Kato Shisenko, thì tự nhiên cũng có thể sửa đổi ký ức của Yamamura Sachiko được.”

Kurosawa Nyusa nghe vậy cũng chỉ là nhướng mày, từ khi biết đối thủ của mình là học sinh tiểu học tử thần Edogawa Conan, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị bại lộ rồi.

"Những thứ trong mật thất đều là đồ của Kato Yoshiko, nếu người mà chúng ta đang nhìn thấy thật là Kato Yoshiko, thì không cần thiết phải giấu đồ của cô ấy đi như vậy làm gì cả." Edogawa Conan tiếp tục đưa ra bằng chứng.

"Ông Mori, mặc dù tôi cũng cảm thấy nghi ngờ sau khi nhìn thấy đồ vật trong mật thất, nhưng tôi cẩn thận nhớ lại, thứ tôi có được là ký ức của Kato Yoshiko chứ không phải là của Yamamura Sachiko." Kato Yoshiko liếʍ đôi môi khô khốc của mình nói: "Tình huống của tôi khác với tình huống của Kato Shisenko. Nếu tôi thực sự là Yamamura Sachiko, thì phu nhân Kurosawa phải sửa đổi chính là ký ức hơn hai mươi năm qua của tôi, điều này rất là phi thực tế."

"Không, đối với người khác việc này có thể sẽ rất khó, nhưng đối với phu nhân Kurosawa mà nói đây chỉ là việc nhỏ." Edogawa Conan thâm trầm nói: "Bởi vì cô ấy đã sửa đổi ký ức của toàn bộ người dân trong thôn Sankyo."

“Cái gì?” Kato Yoshiko lại nghi ngờ chính mình đã nghe nhầm.

"Nhật ký của mọi người trong thôn đều bị ướt, điều này chứng tỏ sự việc bị che giấu là một sự việc rất lớn mà mọi người trong thôn đều biết." Edogawa Conan hỏi lại: "Trong hoàn cảnh bình thường, đó là chuyện gì mà mọi người ở cùng một nơi đều biết và ghi lại chứ?”

Kato Yoshiko cau mày suy nghĩ.

Amuro Tooru nói: “Đám cưới hoặc là đám tang.”

"Đúng vậy, là đám cưới và đám tang, mà việc bị che giấu ở đây chính là Kato Yoshiko đã chết." Edogawa Conan nói: "Toàn bộ sự việc là như thế này..."

“Vào tháng 1 năm trước, Kato Yoshiko đã chết, trong thôn tổ chức tang lễ cho cô ấy. Có người ghi lại bằng ảnh chụp, có người thì quay video, có người thì ghi vào nhật ký, nhưng đa số là ghi nhớ trong đầu. Kato Chiharu đã chọn viết vào nhật ký.”

"Sáu tháng sau, quả hạnh chín, Yamamura Sachiko người đã rời khỏi thôn cùng cha từ khi còn nhỏ đã trở lại. Có lẽ là có người đã nhìn thấy cô ấy, cũng có thể là không, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, vì chẳng bao lâu sau cô ấy đã trở thành Kato Yoshiko.”

"Xóa bỏ nốt ruồi trên cằm đi, xóa ký ức trong quá khứ, lấp đầy ký ức của Kato Yoshiko đã chết vào, như vậy một Kato Yoshiko hoàn toàn mới đã được "hồi sinh"."

"Nếu Kato Yoshiko muốn sống ở trong thôn sau khi "hồi sinh", thì cô ấy phải làm cho mọi người trong thôn đều quên đi việc Kato Yoshiko đã chết. Phu nhân Kurosawa đã sửa đổi ký ức của mọi người trong thôn, phá hủy sạch những bằng chứng cho thấy Kato Yoshiko đã chết, hoàn toàn che đậy mọi chuyện.”

"Ông Mori, có nhầm lẫn gì ở đây không? Làm sao có thể thay đổi ký ức của người này bằng ký ức của người khác được?" Kato Yoshiko cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà, nó còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

"Không, việc này rất là đơn giản." Đôi môi đỏ tươi của Kurosawa Nyusa cong lên thành một nụ cười nhẹ: "Ký ức của con người thực ra rất có tính chất lừa dối. Mọi người đều có xu hướng chỉ nhớ những gì mà mình cho là quan trọng, còn những thứ còn lại sẽ mờ nhạt dần theo năm tháng. Chỉ cần khắc ghi những ký ức quan trọng và phần còn lại sẽ được lấp đầy nhanh chóng giống như nhét bông vậy.”

Một người có thể không nhớ được hôm qua mình đã ăn gì, nhưng nhất định sẽ nhớ rõ những ký ức đặc biệt như lần đầu tiên nhận được thư tình hay lần đầu tiên tỏ tình gì đó vân vân.

"Nhưng, điều này thực sự có thể làm được sao?" Kato Yoshiko vẫn cảm thấy rất là khó tin, ký ức của cô ấy đều là giả cả.

"Tôi nhớ rõ khi học lớp ba, tôi đã đạt được 100 điểm trong kỳ thi và mẹ tôi đã mua cho tôi chiếc váy màu hồng mà tôi thích. Năm tám tuổi, tôi đánh nhau với bạn cùng lớp, về đến nhà bị phạt đứng cả ngày. Năm mười ba tuổi, tôi yêu sớm, bị giáo viên phát hiện và bị mời phụ huynh đến. Khi tôi mười lăm tuổi, trong thôn phát triển du lịch, nhà của chúng tôi sửa đổi thành quán trọ…Rất nhiều, rất nhiều chuyện, tôi đều nhớ rất rõ.”

Đến lúc này rồi, Kurosawa Nyusa không ngần ngại giải thích cho Yamamura Sachiko rõ: "Nhưng ngoại trừ những chuyện này thì sao? Cô còn nhớ gì nữa không? Trong thôn có nhà ai nuôi chó mèo gì đặc biệt không? Quán trọ đã từng có khách hàng khó tính sao? Có cãi vã gì với người trong thôn không?”

Kurosawa Nyusa hỏi ba lần liên tiếp, khiến Kato Yoshiko á khẩu không trả lời được.

"Xem đi, đây chính là ký ức của con người. Nhớ được một chút là đã cho rằng mình nhớ hết tất cả. Cho nên muốn thay đổi cũng rất đơn giản thôi." Kurosawa Nyusa tự tin cười nói.

“Nhưng tại sao lại phải làm thế?” Kato Yoshiko không hiểu.

"Tôi nghĩ có lẽ là do mẹ của cô, Kato Chiharu." Edogawa Conan nói: "Kato Chiharu là người rất hiếm khi viết nhật ký, nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi mà đã viết gần hết một cuốn nhật ký, chứng tỏ rằng bà ấy đã rất đau khổ sau khi con gái mất và cuốn nhật ký đã trở thành nơi trút hết cảm xúc của bà ấy. Trong nhật ký có mấy trang viết kín tên Yoshiko, chữ viết từ gọn gàng sạch sẽ đến nguệch ngoạc xiêu vẹo. Đây hẳn là vì sự xuất hiện của Yamamura Sachiko, vậy nên Kato Chiharu mới trở nên kích động như vậy."

Amuro Tooru nói thêm: “Những nội dung nhật ký ở phía sau, giống như là của một người mới làm mẹ, toàn là Yoshiko đã ăn gì, xem gì và thích cái gì. Đây đều là bằng chứng tốt nhất cho thấy Kato Chiharu cảm thấy đã tìm lại được con gái. Dù vẫn là con gái của bà ấy, nhưng lại không phải Yoshiko trước kia nữa, đó là lý do tại sao bà ấy cần phải xem lại sở thích của ‘Yoshiko’.”

"Nếu biết trước sẽ để lại bằng chứng quan trọng như vậy, tôi nên bắt buộc Kato Chiharu không được viết nhật ký." Kurosawa Nyusa cảm thấy rất là bất mãn khi đã để lại một sơ hở lớn như vậy.

"Vậy việc sửa đổi ký ức của tôi là ý của ba tôi hay là ý của mẹ tôi?" Kato Yoshiko, hoặc nên gọi là Yamamura Sachiko, hỏi Kurosawa Nyusa.

"Không, đó là ý của cô." Kurosawa Nyusa nói: "Tình huống của cô khác với Kato Shisenko. Cô là một người trưởng thành rất lý trí, tính mạng không bị uy hϊếp. Còn tôi là một bác sĩ có giấy phép, sẽ không thực hiện thủ thuật lung tung."

"Tôi? Là vì mẹ tôi sao?" Kato Yoshiko hỏi.

"Chúng ta có hợp đồng, tôi mang theo." Kurosawa Nyusa đứng dậy: "Tôi để trong vali, muốn xem sao?"

Những người khác không ngờ là còn có hợp đồng, chuyện này... Lập tức trở nên rất chính quy.

Nên nói, không hổ là bác sĩ tâm lý có giấy phép sao?

Ngoại trừ Mori Kogoro đang ngủ ra, những người khác đi theo Kurosawa Nyusa lên lầu xem hợp đồng.

Lên tới tầng ba, phòng của Kurosawa Nyusa.

Amuro Tooru, Edogawa Conan và Yamamura Sachiko đứng ở ngoài cửa, còn Kurosawa Nyusa thì vào phòng tìm hợp đồng.

Vali của Kurosawa Nyusa cũng cất ở trong tủ quần áo, cô đi thẳng đến chỗ tủ quần áo, mở một cánh cửa tủ ra, muốn lôi vali ra ngoài tìm, sau đó liền đối diện với một đôi mắt màu xanh lạnh băng.

Kurosawa Nyusa bị dọa sợ đến run tay, suýt nữa đã đóng sập cửa tủ lại.

Bên trong tủ quần áo nhỏ hẹp, lúc này đang có một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen ngồi xổm ở bên trong… Là Kurosawa Jin!

Hai mắt của Kurosawa Nyusa đột nhiên sáng lên, cô dùng ánh mắt dò hỏi: [Sao anh lại ở đây? Theo kế hoạch, không phải bảo là Vodka tới sao?]

Kurosawa Jin bị đôi mắt bỗng sáng lên kia loé chói mắt, hắn đau đầu xua xua tay, ra hiệu cho Kurosawa Nyusa nhanh chóng biến đi.

Kurosawa Nyusa vừa giả vờ tìm đồ vừa chớp mắt với tiên sinh Kurosawa: [Nhớ em à? Hay là do không muốn Vodka lục lọi đồ của em, cho nên anh mới tự mình tới à?]

Kurosawa Jin chính là thông qua đôi mắt sáng ngời đó, nhìn ra điều mà Kurosawa Nyusa muốn nói.

Kurosawa Jin lập tức cứng đờ, sao hắn có thể có ý nghĩ đáng xấu hổ như vậy được chứ, rõ ràng là do tầng ba quá cao, Vodka không thể leo lên được.

Kurosawa Jin tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận những suy đoán không thể hiểu nổi đó của Kurosawa Nyusa.

"Này." Kurosawa Nyusa thì thầm với giọng nói rất nhỏ: "Nếu anh không trả lời, em sẽ kêu lên đấy."

Kurosawa Jin: "..."

Làm Gin, hắn dứt khoát lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Bourbon.

Amuro Tooru thấy điện thoại trong túi rung lên, lấy ra nhìn xem, suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm.

Gin: [Bourbon, nhanh chóng đưa người phụ nữ này đi đi.]

Gin ở trong tủ quần áo!

Trong nháy mắt, trong đầu Amuro Tooru hiện lên tất cả.

Tủ quần áo rất nhỏ, bên trong treo hai bộ áo ngủ dài của nam và nữ do quán trọ chuẩn bị, Kurosawa Nyusa ở hai ngày, dù treo quần áo lên cũng chỉ treo khoảng một hai bộ thôi. Vậy nên... Gin đang trốn đằng sau mấy bộ quần áo mỏng manh đó.

Nhìn cảnh tượng Kurosawa Nyusa thò cả đầu vào tủ quần áo để lục lọi vali, Amuro Tooru đã có thể tưởng tượng ra cảnh Gin bắn nát đầu người ta.

"Phu nhân Kurosawa." Amuro Tooru trong tích tắc nở một nụ cười ấm áp như gió xuân: "Tủ quần áo tối quá. Sao không lấy vali ra rồi chúng ta cùng nhau tìm cho nhanh."

Kurosawa Nyusa quay đầu lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Amuro Tooru: "Anh muốn nhìn lén sao? Tôi không mang theo qυầи ɭóŧ." Dừng một chút, lại nói thêm: "Tôi cũng không mang theo áσ ɭóŧ đâu."

Amuro Tooru: "..."

Ai muốn nhìn lén cơ chứ?

Amuro Tooru thật sự chỉ muốn kéo tai Kurosawa Nyusa điên cuồng hét lên: Tôi là muốn cứu mạng cô đấy.

"Xuy!" Kurosawa Nyusa vẻ mặt khó coi nhìn Amuro Tooru cười khuẩy một cái, sau đó quay đầu lại vẻ mặt càng khó coi hơn nhìn tiên sinh Kurosawa.

Dám gửi tin nhắn cầu cứu cho con yêu tinh khác ngay trước mặt cô, anh chết chắc rồi!

"Phu nhân Kurosawa..." Amuro Tooru chỉ phải nén giận, lại nói lại. Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong, Kurosawa Nyusa đã cầm một xấp tài liệu quay lại, vẫy vẫy với anh ta: "Tôi tìm được rồi, anh đừng suy nghĩ bậy bạ nữa."

Amuro Tooru: "..."

Kurosawa Nyusa tuỳ tay đóng cửa lại, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống chiếu tatami ở trong phòng, ném hợp đồng lên bàn lùn, lật tách trà lên rót nước uống.

“Chúng ta không ra sảnh xem sao?” Amuro Tooru hỏi.

"Vậy tôi lại phải cầm về, quá phiền phức. Xem luôn ở đây đi." Kurosawa Nyusa lười biếng nói.

Amuro Tooru lén nhìn thoáng qua tủ quần áo, bắt đầu suy nghĩ xem tý nữa Kurosawa Nyusa cất hợp đồng vào vali, nên lấy cớ gì để ngăn cản.

Edogawa Conan toàn bộ tâm thần đều tập trung vào hợp đồng, không nhận thấy sự khác thường của Amuro Tooru, nhưng Kurosawa Nyusa biết tất cả mọi chuyện lại giận sôi máu.

Nhưng cô lại không thể thể hiện ra được.

Không còn cách nào khác, Amuro Tooru chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh bàn lùn, cùng nhau xem hợp đồng.