Chương 27: Dã thú màu đỏ 27

"Được, tôi sẽ trả." Kato Shisenko nói.

Tuy anh không phải là tác giả bán chạy sách nhưng thu nhập của anh cũng khá ổn, vẫn có thể chi trả được 5 triệu yên.

Kurosawa Nyusa thái độ lạnh lùng trong nháy mắt đã thay đổi, cô cười rạng rỡ hỏi: "Vậy cậu muốn khôi phục ký ức bây giờ luôn hay là để lát nữa? Cứ yên tâm đi, tôi rất chuyên nghiệp, chỉ cần mười năm là tôi có thể làm cậu nhớ lại quá khứ thống khổ của mình."

Mọi người: "..." Thái độ thay đổi quá nhanh rồi đấy!

Kato Shisenko nhìn Tsukino đang bị cảnh sát khống chế một cái, kiên định nói: "Bây giờ luôn."

Kurosawa Nyusa nâng cằm lên, cặp mắt dị đồng xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Kato Shisenko: "Đi phòng khách nhỏ?"

"Xin mời." Kato Shisenko nhìn vào đôi mắt dị đồng của Kurosawa Nyusa, chủ động nhường đường.

Nhìn hai người lần lượt rời đi, Edogawa Conan thu hồi ánh mắt tò mò, cậu còn có một số chuyện chưa giải thích rõ ràng, không thể dừng lại giữa chừng.

Trong phòng khách nhỏ ở tầng một của quán trọ.

Theo yêu cầu của Kurosawa Nyusa, Kato Shisenko hoàn toàn thả lỏng, ngồi ở trên ghế.

Kurosawa Nyusa cởi chiếc vòng cổ đá quý màu đỏ ra khỏi cổ và lắc lư nó trước mắt Kato Shisenko, giọng nói dịu dàng thổi qua tai Kato Shisenko như một cơn gió xuân: "Cậu đã bị tôi thôi miên rồi. Bây giờ cậu sẽ chỉ biết nghe lời tôi nói, không suy nghĩ gì hết.”

Kato Shisenko giống như bị mê hoặc, đôi mắt nhanh chóng trở nên đờ đẫn, loáng thoáng nhuốm một lớp màu đỏ.

Nhìn Kato Shisenko hai mắt đờ đẫn, đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, Kurosawa Nyusa lập tức chuyển thành vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, đeo chiếc vòng cổ đá quý màu đỏ mới lắc hai cái lên cổ, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra liên lạc với tiên sinh Kurosawa.

Kurosawa Nyusa: [Em đang thôi miên này, anh có muốn xem phiên bản trực tiếp không?]

Kurosawa Jin nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, nghi ngờ hỏi: [Em thật sự đang thôi miên sao? Nếu anh nhớ không lầm thì em vừa mới rời khỏi sảnh một phút trước mà thôi.]

Kurosawa Nyusa tức giận nói: [Em rất chuyên nghiệp, đừng có mà nghi ngờ em.]

Kurosawa Jin thực sự không quen với cách gửi tin nhắn cho nhau mà mãi không nói đến chuyện chính này, trong tổ chức mà có người dám gửi tin nhắn kiểu này đã bị xử lý từ lâu rồi. Hắn trực tiếp cất điện thoại vào túi, nhắm mắt làm ngơ.

Vodka lén nhìn Gin qua gương chiếu hậu, có chút khó hiểu không biết hai hôm nay đại ca làm sao vậy.

Tần suất xem điện thoại tăng lên đáng kể, thỉnh thoảng còn lén lút ra ngoài gọi điện. Mỗi lần xem điện thoại xong, tâm trạng dường như không tốt lại dường như rất tốt, thực sự là không thể hiểu nổi.

Nếu là người khác trong tổ chức, hắn ta đều phải nghi ngờ liệu họ có phải đang lén yêu đương hay không.

Tất nhiên, hắn ta sẽ không nghi ngờ đại ca rồi. Cho dù Vodka đây có con, thì đại ca chắc chắn vẫn còn đang bận rộn xử lý lũ chuột trong tổ chức, làm gì có thời gian mà yêu đương.

Hoặc là nói, Vodka không thể tưởng tượng được, đại ca đi tai họa con gái nhà người ta sẽ ra sao.

Lướt điện thoại một lúc, thấy bằng nấy thời gian là đủ rồi, phu nhân Kurosawa cất điện thoại đi rồi đi tới trước mặt Kato Shisenko, nói với anh: "Nhìn tôi."

Kato Shisenko giống như một con búp bê, ngơ ngác ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Kurosawa Nyusa.

"Ở sâu trong ký ức của cậu, có một mảnh sương mù màu đỏ, nơi đó có một con quái vật đáng sợ đang trấn giữ màn sương đỏ. Hiện tại, câu hãy đi về phía con quái vật..."

Theo lời nói mê hoặc của Kurosawa Nyusa, cơ thể của Kato Shisenko theo bản năng co rúm lại, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, trong mắt tràn đầy vẻ kháng cự.

Kurosawa Nyusa nắm lấy vai Kato Shisenko, giọng nói trong trẻo mang theo ngữ điệu ra lệnh: "Đừng sợ, tiến về phía trước... Đúng vậy, chính là thế đấy. Trong tay cậu có một con dao găm, giơ lên

và gϊếŧ chết con con dã thú màu đỏ đi."

Kato Shisenko đang ở trong màn sương mù màu đỏ, anh đứng trước mặt một con quái vật màu đỏ khổng lồ, cơ thể anh còn chưa bằng ngón chân của nó.

Từ thân đến tâm anh đều tràn ngập sợ hãi, nhưng tay lại không nghe lời mà giơ lên, con dao găm sắc nhọn đâm về phía con quái vật.

Trong âm thanh mờ ảo, con quái vật tan vỡ thành bọt biển dưới lưỡi dao, lao vào cơ thể anh.

"Đúng vậy, đừng sợ, gϊếŧ nó, để những ký ức bị cắn nuốt đó quay trở lại não của cậu." Kurosawa Nyusa búng tay một cái: "Sự thật thay thế giả dối."

Mọi chuyện đều kết thúc, Kurosawa Nyusa lùi lại hai bước, đợi Kato Shisenko tiếp nhận ký ức.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Kato Shisenko, Kato Shisenko loạng choạng đứng dậy, chạy về phía cửa.

Đẩy cửa phòng khách nhỏ ra, chạy một mạch ra ngoài sảnh, Kato Shisenko “bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Kato Takai: "Bà ơi, cháu xin lỗi. Là cháu đã khiến bà bị liên lụy."

Kurosawa Nyusa thong dong bước ra, vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng tự tại, trái ngược hoàn toàn với Kato Shisenko.

Kato Takai chậm rãi đứng dậy, giơ tay tát mạnh vào mặt Kato Shisenko, nặng nề than thở: "Người cháu cần phải xin lỗi không phải là bà."

Kato Shisenko hiểu ý của Kato Takai, quay sang Tsukino, dập đầu một cái thật mạnh.

Ấn tượng của anh về Tsukino hầu như vẫn là cậu thiếu niên gầy yếu thích đọc sách, không ngờ cuối cùng cậu thiếu niên ấy lại là người báo thù cho Gekkou.

Cuối cùng, Kato Shisenko chỉ có thể thở dài nói: “Chính vì sự hèn nhát của anh đã làm hại cậu.”

Nghe Kato Shisenko nói vậy, tia oán hận cuối cùng trong mắt Tsukino cũng biến mất, hiện giờ chỉ còn lại sự nhẹ nhõm: "Không phải thực sự quên đi mối thù của chị Gekkou là được rồi. Chị Gekkou vẫn luôn quan tâm em rất nhiều, em rất vui vì đã trả được thù cho chị ấy."

Đến thời điểm này, mọi chuyện đã xem như là hoàn toàn kết thúc.

Cảnh sát áp giải Tsukino rời đi.

Đã gia cả Kato Takai liên tiếp chịu đả kích, Kurosawa Nyusa bảo Kato Shisenko đỡ bà về nghỉ ngơi trước.

"Về chuyện trong quá khứ, cảm ơn phu nhân Kurosawa." Kato Takai cúi đầu thật sâu.

"Tôi đã lấy tiền rồi." Kurosawa Nyusa không sao cả xua tay.

Edogawa Conan từ phía sau ghế sofa chạy ra, túm lấy tay áo của Kato Shisenko hỏi: "Anh Kato, anh thực sự đã nhớ lại hết mọi chuyện sao? Phu nhân Kurosawa đã làm như thế nào vậy?"

"Đều nhớ ra hết rồi." Kato Shisenko nói: "Phu nhân Kurosawa bảo anh ngồi ở trên ghế, sau đó dùng sợi dây chuyền đá quý màu đỏ đeo trên cổ thôi miên anh. Khi anh lại tỉnh lại, anh đã nhớ lại hết mọi chuyện."

Edogawa Conan lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ khoa trương: "Giỏi như vậy sao?" Tốc độ này cũng quá nhanh rồi đi!

Kato Shisenko thấy Mori Kogoro vẫn đang ngủ, lo lắng hỏi: "Hình như ông Mori ngủ thật rồi. Như vậy không có việc gì sao?"

Mori Ran xua xua tay, tỏ vẻ không có vấn đề gì cả: "Không sao đâu, ba em thường xuyên như vậy ấy mà. Vụ án đều giải quyết xong lâu rồi cũng không tỉnh lại."

Kurosawa Nyusa đứng trước mặt Mori Kogoro, ngắm nghía một lúc, sau đó nói với giọng điệu rất chuyên nghiệp: "Tình trạng này của ông ấy, rất có thể là tâm thần phân liệt."

"Cái gì?" Mori Ran khϊếp sợ, cô ấy đương nhiên biết tâm thần phân liệt là gì.

Edogawa Conan: "..." Này này, đừng có mà ăn nói lung tung!

"Bình thường Mori Kogoro là một thám tử kém cỏi, chỉ biết suy đoán hung thủ lung tung. Mà mỗi khi chìm vào giấc ngủ lại như trở thành một con người khác, lần nào cũng có thể sắc bén chỉ ra hung thủ là ai. Trước và sau tương phản lớn như vậy, dựa trên nhiều năm kinh nghiệm làm nghề y của tôi mà nói, đây là bệnh tâm thần phân liệt rất điển hình." Kurosawa Nyusa nghiêm túc ăn nói lung tung.

"Thật sao? Phu nhân Kurosawa." Mori Ran bị lời nói của Kurosawa Nyusa doạ sợ, cô ấy sốt ruột hỏi: "Ba em thực sự bị tâm thần phân liệt sao?"

"Cái này cần phải phân tích sâu hơn. Nhưng nhìn xem tình hình hiện tại, cho dù có nhân cách phụ thì cũng chỉ là xuất hiện tạm thời, với lại cũng chỉ là một nhân cách yếu đuối không thể tùy ý điều khiển cơ thể, cho nên lúc suy luận mới có vẻ như đang ngủ say. Em không cần phải lo lắng đâu."

Mori Ran lúc này càng lo lắng hơn.

"Vị phu nhân này, xin đừng tuỳ tiện hù dọa nữ sinh trung học." Amuro Tooru mạnh mẽ đè những đường gân xanh nổi lên ở trên trán xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Kurosawa Nyusa.

"Đúng vậy, đúng vậy, đừng có mà dọa chị Ran, chú Mori không có bị tâm thần." Thân hình nhỏ nhắn của Edogawa Conan chặn trước mặt Mori Ran: "Sáng nay chú Mori còn suy luận trong lúc tỉnh táo mà."

"Điều đó chỉ có thể cho thấy tình trạng của ông Mori khi tốt khi xấu." Kurosawa Nyusa đưa danh thϊếp cho Mori Ran, cười tủm tỉm nói: "Nếu có cần gì thì hãy liên hệ với chị nhé."

“Chúng tôi không cần.” Edogawa Conan nhảy dựng lên, nóng lòng muốn đoạt lấy tấm danh thϊếp.

Mori Ran nghĩ đến suy luận hoàn toàn khác nhau của Mori Kogoro mỗi lần trước và sau khi ngủ say, liền nắm chặt tấm danh thϊếp trong tay nói: “Nếu cần em sẽ liên lạc với phu nhân Kurosawa.”

Edogawa Conan: "A!"

Amuro Tooru: "..."

"Phụt!" Vermouth nhìn Edogawa Conan tức đến dậm chân, nhịn không được mà phì cười.

Tiếng cười của Vermouth lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

"Xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy Conan quá đáng yêu, nhịn không được." Vermouth nháy mắt với Edogawa Conan.

Edogawa Conan: "..."

"Được rồi, vừa kiếm được một số tiền. Tôi cũng nên đến một thành phố thịnh vượng để tiêu tiền đã. Chúng ta nếu có duyên thì sẽ gặp lại nhé." Kurosawa Nyusa quay người chuẩn bị lên lầu thu dọn đồ đạc.

Edogawa Conan nhanh chóng tìm cơ hội trốn đi, nói bằng giọng của Mori Kogoro: "Chờ một chút, phu nhân Kurosawa."

Kurosawa Nyusa quay đầu lại với nụ cười trên môi: "Còn có việc gì sao? Quý ông tâm thần phân liệt."

Quý ông tâm thần phân liệt: “...Tôi không bị tâm thần phân liệt, chỉ là ngồi cúi đầu sẽ dễ suy nghĩ hơn thôi.”

"Nếu ông đứng lên xoay một vòng, tôi liền tin ông." Kurosawa Nyusa khoanh tay dựa vào tường, dáng vẻ giống như đang xem kịch hay.

Edogawa Conan: "..."

Người đều đã bị kim gây mê bắn bất tỉnh, làm sao có thể đứng dậy được cơ chứ?

Vẻ mặt Kurosawa Nyusa lập tức trở nên nghiêm túc, cô nói với Mori Ran: "Ran à, xem ra tình hình của ba em không tốt đâu. Tốt nhất là đợi ông ấy tỉnh lại rồi đến gặp bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đi."

Edogawa Conan: "..." Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

"Khụ, thầy Mori, hãy nói chuyện chính đi." Thấy tình hình ngày càng tệ, Amuro Tooru vội vàng nhảy ra cứu vớt.

Edogawa Conan hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tiếp theo, cô Miyoshi có thể tránh ra một chút được không?"

Tới rồi!

Kurosawa Nyusa tự nhiên cảm thấy hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên hợp tác hành động với tiên sinh Kurosawa, cảnh tượng lớn nha!

"Người thì chết, người thì bị bắt. Bốn người đến đây, hiện giờ chỉ còn lại mình tôi. Xem ra nơi này không thích hợp với tôi, tôi nên thu dọn đồ đạc quay về Tokyo thôi." Vermouth vẫy vẫy tay với những người còn lại, dứt khoát rời đi.

Sợ tý nữa Kurosawa Nyusa lại lừa dối Mori Ran, Edogawa Conan tìm lý do đuổi Mori Ran đi luôn.

"Nếu những người không liên quan đều đã rời đi rồi, vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện chính đi." Edogawa Conan hỏi: "Phu nhân Kurosawa, cô giúp cậu Kato khôi phục trí nhớ với giá năm triệu yên tiền thù lao. Vậy cô giúp bà Kato Takai sửa đổi trí nhớ của cậu Kato với giá bao nhiêu vậy?”

Kurosawa Nyusa cười khuẩy: "Ông Mori, là một thám tử, ông nên biết rõ tầm quan trọng về quyền riêng tư của khách hàng hơn tôi chứ. Ông không nên hỏi tôi một câu hỏi ngớ ngẩn như tôi đã nhận được bao nhiêu tiền thù lao như vậy, cũng giống như tôi đâu có hỏi ông thu được bao nhiêu tiền thù lao đâu."

“Tôi lấy một triệu yên.” Edogawa Conan không nghĩ cảm thấy chuyện này có gì mà phải giấu.

Kurosawa Nyusa: "...Vậy ông cũng quá giỏi rồi!"

Cầm một triệu yên thù lao đến điều tra một ủy thác trị giá 100 triệu yên, chúng tôi bội phục!

Chẳng trách Mori Kogoro vẫn chưa có ô tô.

Lời của tác giả:

Vodka: Không dám tưởng tượng đại ca đi tai họa con gái nhà người ta sẽ ra sao.

Gin: A! Sao mày không nghĩ là con gái nhà người ta tai họa tao chứ.

Kurosawa Nyusa: Tiên sinh Kurosawa, nếu em và Karasuma Renya cùng lúc rơi xuống biển, anh sẽ cứu ai trước?