Chương 11: Dã thú màu đỏ 11

Edogawa Conan hỏi: “Chú ơi, trong thôn còn có ai ghi nhật ký không ạ?”

Ông chú thôn dân nghĩ một lát, kể ra mấy người mà mình biết.

“Chú Mori, chúng ta đi tìm những người đó mượn nhật ký xem khi đó đã sảy ra chuyện gì đi.” Edogawa Conan túm cánh tay Mori Kogoro làm nũng nói.

“Thật là hết cách với nhóc con mà.” Mori Kogoro thỏa hiệp nói.

Ba người rời khỏi nhà của ông chú thôn dân, đang chuẩn bị tới nhà tiếp theo để mượn nhật ký thì đúng lúc gặp phải Amuro Tooru.

“Thầy Mori đang điều tra ủy thác của cô Kato ạ?” Amuro Tooru hỏi.

“Đúng vậy, đây thật là một ủy thác phiền phức, căn bản là không có ai đã gặp Yamamura Sachiko cả.” Mori Kogoro không nghi ngờ anh ta, đem toàn bộ sự tình đều nói cho anh ta nghe, cũng nói thêm: “Chúng ta đang định đi tới nhà tiếp theo để hỏi thăm, cậu thì sao?”

Edogawa Conan đứng ở bên cạnh Mori Kogoro, dùng sức ra hiệu cho Amuro Tooru làm anh ta đừng đi theo.

Có Amuro Tooru ở thì cậu sao mà phát huy được.

“Đúng lúc em cũng có hứng thú với vụ án này, có thể đi theo thầy Mori nghe một chút được không?” Amuro Tooru hỏi.

“Cậu không phải đang có ủy thác sao?” Mori Kogoro hỏi.

Amuro Tooru nói: “So với ủy thác thì đi theo thầy Mori để học tập càng quan trọng hơn.”

Mori Kogoro bị nịnh đến mặt mày hớn hở, nhiệt tình mời Amuro Tooru đi cùng.

Edogawa Conan mặt mũi đều phải vặn vẹo.

Bốn người đi tới nhà tiếp theo, tuy rằng trải qua một phen khúc chiết nhưng cuối cùng vẫn được xem quyển nhật ký.

Lần này sổ nhật ký viết rất là kỹ càng tỉ mỉ, mỗi ngày đều viết, nhưng nhật ký từ tháng một đến tháng bảy cũng bị nước làm ướt giống như nhật ký của ông chú thôn dân, rất khó nhìn ra nội dung là gì.

Lúc này ngay cả thần kinh thô như Mori Kogoro cũng đã nhận ra điều kỳ lạ, ông ấy hỏi chủ nhân của quyển nhật ký: “Tại sao lại bị ướt vậy?”

Chủ nhân quyển nhật ký không chút nghĩ ngợi trả lời: “Khi viết nhật ký tôi có uống chút nước, sau đó không cẩn thận đổ lên.”

Ngay cả lý do làm hỏng nhật ký cũng giống nhau như đúc.

Cố tình chủ nhân của nhật ký lại không có một chút nào là nói dối cả.

“Ông biết dã thú màu đỏ không?” Amuro Tooru hỏi.

Edogawa Conan bỗng nhiên nhìn về phía Amuro Tooru, muốn từ vẻ mặt của anh ta nhìn ra cái gì đó, nhưng lại không nhìn ra được cái gì cả.

Vì sao lại hỏi dã thú màu đỏ? Có hàm ý gì sao? Có liên quan gì đến tổ chức à?

“Dã thú màu đỏ? Đó là gì thế?” Chủ nhân quyển nhật ký về mặt khó hiểu.

Rời khỏi nhà của chủ nhân quyển nhật kí, Mori Kogoro lập tức hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: “Vì sao lại hỏi vấn đề kỳ lạ như vậy? Dã thú màu đỏ là ủy thác phải điều tra của cậu à?”

“Không phải ạ, là vụ án của Shibatani Yoime, em muốn điều tra thử xem sao.” Amuro Tooru giải thích nói: “Shibatani Yoime mặc váy màu đỏ, quyển sách cô ấy thích trước khi xuất bản có tên là dã thú màu đỏ, lúc ăn cơm bạn của cô ấy cũng nói cô ấy giống như một con dã thú màu đỏ. Cho nên em nghĩ đây là điểm đột phá, muốn dựa theo điều này điều tra thử xem.”

“Vậy thì cậu cũng không cần thiết phải hỏi những người không biết gì như người trong thôn.” Mori Kogoro tự tin nói: “ Hung thủ khẳng định là một trong số những người bạn của Shibatani Yoime, hỏi thôn dân cũng chả có ích gì cả.”

“Cảm ơn thầy Mori đã chỉ dạy.” Amuro Tooru thẹn thùng cười, nói: “Có vẻ như em vẫn còn quá non,cứ nghĩ Shibatani Yoime là bị gϊếŧ hại ở trong thôn Sankyo, có thể có liên quan gì đến nơi này hay không, cho nên mới muốn hỏi một chút người dân trong thôn.”

“Những gì cậu nói cũng không phải là không có lý, dù sao cũng chả mất gì cả, nên cậu cứ hỏi đi.” Mori Kogoro như là đang dạy dỗ một học sinh kém, lời nói thấm thía nói: “Những người làm thám tử như chúng ta, giai đoạn điều tra là rất quan trọng, không thể bởi vì không có liên quan gì mà bỏ qua được. Thanh niên như cậu vẫn là quá ít kinh nghiệm.”

Amuro Tooru: “…”

Edogawa Conan vẻ mặt hoài nghi nhìn Amuro Tooru.

Cậu luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.

Bốn người lại tiếp tục tới nhà các thôn dân viết nhật ký khác, nhưng sổ nhật ký đều bị ướt và lý do cũng đều giống như nhau.

Còn về dã thú màu đỏ thì cũng chả hỏi ra được tin tức hữu dụng nào cả.

“Còn một nhà viết nhật ký cuối cùng, để cháu xem xem, là Kato Shisenko.” Edogawa Conan giả vờ giả vịt mở giấy ra xem.

“Cậu Kato là một tác giả, những người như cậu ấy đều sẽ giữ gìn cẩn thận nhật ký của mình, lần này nói không chừng là có thể hỏi ra một vài thứ hữu ích.” Amuro Tooru phân tích nói.

“Chỉ hy vọng là như vậy!” Mori Kogoro vẻ mặt trầm trọng nói.

Tới lúc này cho dù là thần kinh thô như Mori Kogoro cũng đã nhận ra, có người đang che dấu sự việc sảy ra từ tháng một đến tháng bảy của thôn Sankyo.

….

Kurosawa Nyusa đứng ở trước cửa sổ, nhìn đến đang ngồi dệt áo len Kato Takai vẫy tay với cô, do dự một lát vẫn là đi xuống.

Kato Takai cầm chiếc áo len màu đỏ vừa mới dệt xong ướm thử lên người Kurosawa Nyusa, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn và đồi mồi là một nụ cười ôn nhu.

“Nghe Yoshiko nói, hiện tại mấy người trẻ tuổi như mấy đứa thích mặc áo che khuất đùi, còn thích mặc nó như kiểu mặc váy, bà già như tôi thật là không hiểu lắm.”

“Rất đẹp.” Kurosawa Nyusa cười nhẹ, chủ động cầm lấy áo đen mặc vào.

Áo len màu đỏ dài che khuất đùi, làn váy màu đen từ phía dưới lộ ra, hai chân thẳng tắp thon dài, trông rất là thời thượng.

“Cô đợi một chút nha!” Kato Takai đứng dậy vào trong nhà, lấy một cái áo len cùng màu khác ra, như là hiến vật quý đưa cho Kurosawa Nyusa nhìn xem: “Tôi nhớ lúc trước cô đã từng nói, tiên sinh Kurosawa là một anh chàng đẹp trai cao 1m85, có cơ bụng sáu múi xinh đẹp. Tôi hỏi Shisenko đại khái kích cỡ, dệt thêm một cái.”

Kurosawa Nyusa ngơ ngác nhận lấy áo len.

Nhìn áo len màu đỏ kiểu dáng nam, trong lòng có chút rầu rĩ khó chịu.

“Phu nhân Kurosawa có thể mặc đồ đôi với tiên sinh Kurosawa.” Kato Takai chớp mắt với Kurosawa Nyusa.

“Anh ấy… có lẽ không thích mặc đồ đôi đi!” Kurosawa Nyusa ngơ ngác nói.

Cô có thể tuỳ ý ảo tưởng cảnh tượng mặc đồ đôi với Kurosawa Jin, nhưng nếu đối phương là Gin… Đó chính là ác mộng của Conan, có thể nói là kẻ đáng sợ của tuổi thơ.

Làm việc xấu, thủ đoạn dơ, xã hội đen bình thường là không so sánh được với hắn.

Thật sự là không dám tưởng tượng mặc đồ đôi với người như vậy sẽ là kiểu gì.

“Làm sao vậy, cậu ấy lại chọc giận cô à, lại là đi công tác vì ông chủ đáng ghét, bỏ mặc một cô gái xinh đẹp đáng yêu như cô ở nhà à?” Kato Takai cười trêu chọc.

“Tôi, cảm thấy rất là mê mang.” Kurosawa Nyusa ôm áo len ngồi ở bên cạnh Kato Takai, ngơ ngác nhìn trời, bất lực lại mờ mịt: “Bà nói xem, thế giới này thật sự tồn tại sao? Tôi là thật sự tồn tại sao?”

“Bốp!” Kato Takai đánh đầu Kurosawa Nyusa một cái, tức giận mắng: “Thanh niên như mấy đứa, chính là ăn no rảnh rỗi, cả ngày toàn suy nghĩ lung tung.”

“Nhưng mà…” Nơi này rất có thể là thế giới của truyện Conan đấy!

Một bộ truyện tranh chưa kết thúc, hoặc là nói một bộ manga anime chưa chiếu xong.

“Nếu, nếu bà phát hiện ra chính mình vẫn luôn sống trong một quyển sách, vậy phải làm sao bây giờ?”

Kato Takai hỏi lại: “Sống ở trong sách còn cần phải ăn cơm à? Còn phải đi Wc à? Còn cần phải đi kiếm tiền nuôi gia đình à? Còn phải vì cuộc sống mà bôn ba à?”

Kurosawa Nyusa: “… Cần.”

“Vậy thì có gì khác với không sống trong sách à? Chẳng lẽ còn phải chết sớm chắc.”

Một câu làm Kurosawa Nyusa suy nghĩ thông suốt.

Đúng vậy! Cho dù cô có xuyên vào truyện Conan, mà không phải thế giới song song, thì có làm sao chứ?

Còn không phải giống nhau đều là xuyên qua, đều không thể thay đổi được gì à.

Cô gả chồng, đã sống sáu năm rất tốt, chẳng lẽ ký ức trong sáu năm này đều là giả chắc?

Cho dù chồng cô là vai ác Gin thì sao chứ, dựa vào cái gì không thể mặc đồ đôi với cô chứ? Chẳng lẽ người ngủ cô không phải là Gin à?

“Bà nói đúng, tôi sống ở thế giới này cảm thấy rất tốt, như vậy là đủ rồi.” Kurosawa Nyusa ôm áo lông đứng lên, như là một tướng quân sắp ra chiến trường, dị đồng đỏ đen tràn đầy kiên định và ý chí chiến đấu.

“Tôi còn có việc phải làm, bà nghỉ ngơi sớm đi nhé. Lớn tuổi rồi đừng ngồi bên ngoài thổi gió lạnh mãi như vậy, không tốt đâu. Tôi có dự cảm, tất cả mọi thứ, thù hận của bà, sự tuyệt vọng của Shisenko, sự đau khổ của Yoshiko, hết thảy đều sẽ kết thúc tại đây.”

Học sinh tiểu học tử thần Edogawa Conan đều đã tới đây, có lẽ mọi chuyện không giấu được bao lâu nữa rồi.

Nhưng mà, trước đó cô phải chuẩn bị sẵn sàng đã.

Nếu Kurosawa Jin thật là Gin, vậy thì lúc tiếp xúc với bên đỏ cô sẽ phải cẩn thận chút, tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện ra cái gì được.