Chương 12: Dã thú màu đỏ 12

Trước khi rời đi, Kurosawa Nyusa lại hỏi một câu: “Bà xác định sáng nay Kato Shisenko vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng ra ngoài thật sao?”

“Thằng bé không gϊếŧ Shibatani Yoime.” Kato Takai nghiêm túc nói.

“Tôi biết rồi.” Kurosawa Nyusa gật đầu xoay người rời đi.

Kurosawa Nyusa trở về quán trọ, tìm đến Kato Yoshiko lấy chìa khoá dự phòng, sau đó đi lên tầng ba, cởϊ áσ lông ra từ trong vali lấy một cái hộp trang sức màu đen ra.

Bên trong hộp là một viên đá quý màu đỏ nhỏ hơn nắm tay trẻ con một chút.

Đá quý trong suốt thuần tuý không có một chút tạp chất nào cả, nằm trên vải nhung đen trông có vẻ rất là xinh đẹp thần bí.

Kurosawa Nyusa lấy viên đá quý ra khỏi hộp sau đó đeo lên cổ, dây chuyền dài làm viên đá quý rũ xuống ở trước ngực, trông giống như là trang sức kẹp áo vậy.

Dây chuyền bạc, đá quý đỏ, váy đen, kết hợp lại với nhau càng thêm xinh đẹp.

Đứng ở trước gương nhìn một hồi lâu, Kurosawa Nyusa buông kính râm xuống sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Cô đi thẳng xuống tầng hai, thì thể của Shibatani Yoime đã được cảnh sát dọn đi rồi.

Cảnh sát Yokomizo mang theo những người khác đi điều tra quỹ đạo hành động của mọi người trong quán trọ, muốn dựa vào điểm này để tìm ra hung khí, cho nên hiện tại không có ai ở tầng hai cả.

Kurosawa Nyusa đi đến căn phòng cuối hành lang, dùng chìa khoá mở căn phòng đối diện với phòng của người chết ra.

Trong phòng không có ai cả, Kurosawa Nyusa chính là xác định Amuro Tooru đã ra ngoài đi tra án nên mới tới.

Từ bên trong khoá cứng cửa phòng lại, đi đến trước tủ quần áo sát tường mở tủ ra. Bên trong tủ quần áo có một cái vali đang mở, bên trong chỉ có vài bộ quần áo bình thường hay mặc.

Kurosawa Nyusa nhìn vali thở dài một hơi, bắt đầu làm việc.

…..

“Conan à, anh chỉ là đi thay một bộ quần áo, em không cần phải đi theo anh đâu.” Amuro Tooru đau đầu nói.

Trên người Amuro Tooru toàn là vệt nước và dấu chân chó, trông rất là chật vật.

Trên đường đi khi đi qua một nhà dân đang tắm cho chó, con chó đang tắm đó đột nhiên lại lao ra nhào về phía Amuro Tooru, hết liếʍ lại kêu, vất vả lắm mới lôi nó ra xa được. Và Amuro Tooru cũng từ một anh chàng đẹp trai sạch sẽ biến thành một anh chàng con lai tóc vàng bẩn thỉu lem luốc.

“Anh Amuro em chỉ là muốn biết, sao anh lại dược các con vật yêu quý như vậy, anh nói cho em biết đi mà!” Edogawa Conan túm lấy áo của Amuro Tooru, dùng hết tất cả thủ đoạn để làm nũng chơi xấu: “Nói cho em biết đi mà! Nói đi mà! Nói đi mà!” Nói cho cậu biết tổ chức tới thôn Sankyo làm gì đi mà.

Amuro Tooru lạnh nhạt kéo vạt áo từ trong tay Edogawa Conan ra, cười nói: “Conan em đã là một đứa trẻ bảy tuổi rồi, không phải là đứa trẻ con ba tuổi nữa, cho nên đừng làm nũng lung tung nữa.”

Edogawa Conan: “… Anh Amuro thật là keo kiệt mà.”

Amuro Tooru mặc kệ tên nhóc dính người này, lấy chìa khoá ra mở cửa.

Chìa khoá cắm vào ổ, nhẹ nhàng xoay động… Không xoay được.

Amuro vẻ mặt thanh thản chợt trở nên sắc bén lên, anh ta dựng ngón tay lên môi đối với Conan làm một cái khẩu hình miệng “xuỵt”, nhẹ nhàng dán sát vào cửa phòng.

Edogawa Conan cũng đi theo dán sát vào cửa phòng, kiểu cửa đẩy kéo mỏng thường thấy trong kiến trúc của Nhật Bản, căn bản là không có tác dụng gì trong việc cách âm cả, nhưng hiện tại trong phong lại không có chút âm thanh nào cả.

Hai người liếc nhìn nhau gật đầu một cái, nói cho đối phương biết chính mình đều không nghe thấy được gì hết.

Amuro Tooru vẫy tay làm Edogawa Conan tránh ra, nhấc chân lên đạp cửa.

Một công an có thể đạp cả cửa phòng trộm thì một cánh cửa mỏng như vậy sao có thể làm khó được anh ta chứ, đạp một chân cửa phòng liền rầm một tiếng nện xuống sàn gỗ.

Ngoài cửa chân dài đạp cửa của Amuro Tooru còn chưa thu về, Edogawa Conan đứng ở bên cạnh anh ta đang nhìn chằm chằm vào trong phòng.

Trong phòng một người phụ nữ tóc đen dị đồng đang ngồi xổm ở trước tủ quần áo, một tay đang đẩy vali vào trong tủ, một tay khác giơ lên đang cầm một cái… Qυầи ɭóŧ màu đen.

Qυầи ɭóŧ!

Màu đen!

Của nam!

Hiện trường yên tĩnh toàn tập, Amuro Tooru ngơ ngác thu chân lại, anh công an dù đã trải qua rất nhiều trường hợp lớn nhưng gặp phải trường hợp này thì vẫn phải ngơ ngác hồi lâu.

Kurosawa Nyusa vẻ mặt kinh ngac quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, đang không biết vì sao ngoài cửa lại xuất hiện hai tên sát thần, lại còn một lời không hợp liền đạp cửa.

“Sao vậy, đã sảy ra chuyện gì vậy?” Mori Kogoro và Mori Ran nghe thấy tiếng động vội vàng từ hành lang bên kia chạy đến, ngó vào trong phòng nhìn xem có chuyện gì.

“A!” Mori Ran sợ hãi tới mức kêu ra tiếng.

Ngày hôm nay cô ấy đã bị dọa hai lần rồi, buổi sáng thì bị thi thể doạ, hiện tại lại bị doạ bởi vì mắt trái của Kurosawa Nyusa và trên tay cô…

“Đó là qυầи ɭóŧ của anh Amuro sao?” Mori Ran vừa hỏi xong mới giật mình nhận ra chính mình đang hỏi cái gì, lập tức che miệng lại một đôi mắt to tròn trong veo nhìn Kurosawa Nyusa, lại nhìn qυầи ɭóŧ, cuối cùng lại nhìn về phía Amuro Tooru.

Mặt Amuro Tooru đen như đít nồi, tay nắm chặt đến nỗi kêu lên răng rắc, môi run rẩy giống như muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì cả, hiển nhiên là đang rất tức giận rồi.

“Anh Amuro, bình tĩnh, bình tĩnh!” Edogawa Conan chạy nhanh giữ chặt lấy tay của Amuro Tooru, lo lắng anh ta sẽ đấm cho Kurosawa Nyusa một cái.

Lấy tính cách có lý không tha người của phu nhân Kurosawa, còn không được ăn vạ đến trên người anh Amuro sao.

“Trộm đồ lót!” Mori Kogoro chỉ vào Kurosawa Nyusa kêu to.

Mọi người: “…”

Sau một hồi ồn ào, Amuro Tooru cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh ta giận quá hoá cười, tiếng cười thanh thuý dễ nghe giống như tiếng chuông vậy, nhưng sự tức giận đang áp lực rõ ràng kia lại làm mọi thứ trở nên còn không dễ nghe như vậy nữa.

“Phu nhân Kurosawa, cho tôi một lời giải thích đi.”

Kurosawa Nyusa vội vàng đứng lên, xấu hổ đỏ bừng mặt nhìn mọi người, phản ứng đầu tiên chính là giải thích: “Tôi không phải là kẻ trộm đồ lót.”

“Đúng vậy cô không phải là kẻ trộm đồ lót, mà là kẻ trộm qυầи ɭóŧ mới đúng.” Mori Kogoro rất là chính nghĩa, kiên quyết không bỏ qua cho bất cứ kẻ xấu nào.

“Đã nói là không phải mà.” Trong tay Kurosawa Nyusa sách theo qυầи ɭóŧ màu đen của Amuro Tooru, nói không lựa lời nói: “Tôi đồng ý là anh chàng tóc vàng da đen này rất nóng bỏng, nhưng tôi sẽ không biếи ŧɦái đến mức phải lẻn vào phòng của anh ta để trộm qυầи ɭóŧ, tuyệt đối không có chuyện đó!”

Kurosawa Nyusa lời lẽ chính đáng, tuyệt đối không thừa nhận hành vi phạm tội này.

“…” Hiện trường im thin thít.

“Rất nóng bỏng!” Mori Ran chớp chớp mắt, đỏ bừng mặt.

Mặt Amuro Tooru đen nhánh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vị phu, nhân này, mặc kệ lý do là gì nhưng mong ngài trước buông… Cái, quần, lót trong tay xuống.” Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ phu nhân.

Kurosawa Nyusa nghe thấy vậy, giống như con châu chấu bị hoảng sợ lập tức ném cái qυầи ɭóŧ trong tay về phía Amuro Tooru.

Cái qυầи ɭóŧ mỏng nhẹ bay một cách phi lý đập vào mặt Amuro Tooru một cái “bốp”.

Amuro Tooru: “…”

Những người khác: “…”

“Tôi không phải cố ý.” Kurosawa Nyusa chạy nhanh tiến lên, cầm qυầи ɭóŧ trên mặt Amuro Tooru xuống, vẫn luôn giải thích: “Lúc trước ở nhà lấy gối ném tên đàn ông thối tha nhà tôi cũng ném không trúng, lần này chỉ là theo bản năng muốn trả lại qυầи ɭóŧ cho anh, nhưng lại ném trúng, thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh phải tin tưởng tôi...”

Kurosawa Nyusa lải nhải, rõ ràng là miệng nhanh hơn não mà.

Cố tình cô càng giải thích thì mặt của Amuro Tooru càng đen hơn.

Đến cả Edogawa Conan đều nhìn không nổi nữa, có ý tốt kéo kéo váy của Kurosawa Nyusa nói: “Đừng nói nữa phu nhân Kurosawa.”

“Conan.” Mori Ran chạy nhanh kéo Conan ra, đây là phản ứng theo bản năng, ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết chính mình đang sợ cái gì.

Kurosawa Nyusa đỏ cả mặt, một tay đem qυầи ɭóŧ nhét vào trong lòng của Mori Ran, một tay đẩy ra Mori Kogoro đang đứng chặn trước mặt, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

Qυầи ɭóŧ rơi vào trong tay của Mori Ran, cô ấy lớn như vậy nhưng đã bao giờ chạm vào mấy thứ này đâu, sợ tới mức nhanh chóng ném qυầи ɭóŧ xuống đất, mặt đỏ bừng như sắp chảy máu vậy.

So với mọi người thì ông chú Mori Kogoro bình tĩnh hơn nhiều, ông ấy nhặt qυầи ɭóŧ lên trả lại cho học sinh của mình nói: “Amuro nhanh cất nó đi, đẩy tới đẩy lui nói chung là cũng không tốt đâu.”

“Bỏ đi.” Amuro Tooru cả mặt đen như mực tàu.

Qυầи ɭóŧ qua tay nhiều người như vậy rồi, anh ta làm sao có thể mặc được nữa chứ?

“Haiz!” Mori Kogoro bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiện tay ném qυầи ɭóŧ vào trong thùng rác.