Chương 7: 4 giây động tâm (2)

Anh thật sự đối xử với fans rất tốt.

Nhớ tới hôm nay lúc tan cuộc, anh cònnhìn hướng cô cười cười, độ cong kia giống như đúc độ cong ở trên góc ứng dụng Weibo.

Hơn nữa cô có thể xác định, Hứa Duyên Chu đến bây giờ vẫn không biết tên cô.

Đinh Miên thở dài một cái.

Khoảng cách giữa cô và nam thần như có mười ngọn Ngũ Chỉ Sơn, sợ là cả cuộc đời này cũng không thể vượt qua.-

Đinh Miên bị tiếng máy hút bụi truyền ra từ hành lang đánh thức.

Cô quật cường nhắm hai mắt lại, tấm rèm giá rẻ lại không lấn át được ánh sáng mãnh liệt, trước mắt sáng ngời làm cô chậm rì rì ngồi dậy.

“Khách sạn này có thể quy định trả phòng xong rồi hẵng tiến hành hoạt động nhiễu dân như vậy không?” Đinh Miên oán giận, kéo xuống dây cột tóc đeo trên tay, lung tung buộc thành đuôi ngựa.

Đôi khi chuyện thứ nhất Đinh Miên làm mỗi khi rời giường, cũng không phải mở to mắt, mà là lấy ra di động xem vòng bạn bè một chút. Di động của cô bao giờ cũng đặt ở vị trí cố định, có nhắm hai mắt cô cũng lấy được.

Giang Tiểu Mạt hai giờ trước đã nhắn cho cô một tin: “Rời giường chưa, hôm nay chúng ta đi dạo Hoa Đảo đi.”

Người này, tối hôm qua nhất định lăn lộn với bạn trai đến tối muộn, vừa sáng sớm tinh mơ đã gửi tin nhắn cho cô, người trẻ tuổi tinh thần thật là dư thừa.

Cô chuyển tròng mắt, trả lời: “Lát nữa gặp nhau ở sảnh khách sạn đi.”

Giang Tiểu Mạt trọng sắc khinh hữu, thấy Đinh Miên không trả lời ngay, kết luận cô còn vẫn chưa rời giường, cao hứng phấn chấn đi đưa đồ uống cho Phùng Hạo Thần, chỉ vòng cái căn cứ nội cụ thể địa điểm làm cô qua đó.

Đinh Miên cảm nhận đường rất tệ, đặc biệt ở nơi có kiến trúc cổ kính như này, chung quanh đâu đâu cũng là đình, đài, lầu, các, đường lối quanh co, càng khiến cô không tìm được phương hướng.

Cứ thế đi đi lại lại một hồi lâu, cô cảm thấy như sắp bị mặt trời trên đỉnh đầu thiêu trụi, cũng không biết rõ vị trí của Minh Thanh cung uyển ở đâu.

Dưới tình thế cấp bách, cô tóm được một ông bác liền hỏi: “Cháu chào bác, xin hỏi……”

Ông bác phe phẩy quạt hương bồ trong tay, mồ hôi từ trên trán trượt xuống, nhìn bộ dạng của cô thấy nhiều không trách, phảng phất như đã trả lời rất nhiều lần: “Đến thăm phim trường phải không, giao lộ thứ hai ở phía trước thì rẽ trái, ở chỗ nào nhìn thấy rất nhiều người là đến.”

Đinh Miên cười đáp cảm ơn.

Ông bác nhìn Đinh Miên bước chân nhẹ nhàng, lắc đầu: “Cô gái bây giờ ấy à, vì theo đuổi thần tượng cũng thật cố gắng.”

Đinh Miên dựa theo con đường ông bác cho, qua vài phút thì thấy đoàn người dày đặc, mênh mông cuồn cuộn, cả hai phía chen nhau làm cho phim trường nho nhoi kín không kẽ hở.

Giữa trưa nắng nóng, ở đây lại nhiều người, toàn bộ phim trường giống như cái l*иg hấp.

Đinh Miên đau đầu lấy ra di động gọi cho Giang Tiểu Mạt, lại nghe thấy nữ sinh giơ biển hiệu bên cạnh đang kêu tên “Hứa Duyên Chu”, cô dựng tai lên ý đồ nghe bọn họ nói chuyện.

“Chu Chu bao giờ thì ra vậy.”

“Không phải đã nói là lát nữa sao, đến giờ còn năm phút nữa.”

“Người ta một phút cũng chờ không kịp! Quá kích động?!”

Đinh Miên không hiểu hai người họ đang nói cái gì, cô kéo lại một cô gái ở đó, hỏi: “Ở đây đang quay gì vậy?”

Cô nàng kia để tóc ngắn, đeo kính đen, một thân trang phục cô gái ngoan ngoãn, lúc này lại ức chế không được sư kích động trong giọng nói: “Là Trường An hành ạ, hôm nay mở ra cho fans đến thăm phim trường, bọn em đều đang đợi Hứa Duyên Chu ạ!”

Đinh Miên nhất thời không kịp phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn nhìn kiến trúc chung quanh.

Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm xem phim cung đấu thời Thanh của cô, đây căn bản không phải cái gì Minh Thanh cung uyển, cô đi nhầm phim trường, chạy đến nơi người khác đóng phim rồi.

Đám người kia hiển nhiên nghĩ lầm cô đến để theo đuổi thần tượng, trực tiếp chỉ cho cô đến nơi này.

Không kịp để cô phản ứng, tiếng thét chói tan của fans ở chung quanh làm cô cảm thấy màng tai sắp bị thủng một lỗ.

Cô híp mắt nhìn về phía trước, đúng là người mà tối hôm qua mà mình vừa gặp.

Hứa Duyên Chu.

Lúc này anh lúc này đang mặc trang phục đóng phim, một thân áo dài đen như màu mực, búi tóc đen, đi qua giữa vô số camera, chậm rãi đi về hướng đám người.

Anh trong trang phục cổ trang không có vẻ bất cần đời của ngày thường, nhiều vài phần thong dong thanh nhã.

Đinh Miên xem đến mức có chút ngốc.

Trong cuộc đời của mỗi người, xác suất có thể gặp ngẫu nhiên một người khác cực kỳ ít.

Mà cô, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủn lại có thể ngẫu nhiên gặp được thần tượng của mình đến ba lần, còn ở các loại tình huống, lấy các loại phương thức khác nhau.

Quả thực là huyền huyễn.