Chương 8

——

Lời là nói như vậy, nhưng đến khi trở về phòng thái độ của Thẩm Thiên Trản vẫn rất nghiêm túc, nhiệt tình đối đáp với bên đầu tư đến khi tan tiệc.

Bầu không khí đêm nay không được tốt, trực tiếp khiến cho không người nào uống nhiều.

Lúc tan tiệc, không khí xung quanh cũng khá lạnh lẽo.

Tuy điều kiện khách quan không đủ để phát huy, nhưng Thẩm Thiên Trản vẫn giỏi nắm bắt thời cơ như cũ, tận tâm tận lực mà bày ra ưu điểm của mình.

Trước tiên cô bảo Tô Tạm thay Tưởng Nghiệp Trình gọi tài xế đến cửa khách sạn chờ, phòng ngừa Tổng giám đốc Tưởng uống rượu bị trúng gió cảm lạnh.

Sự săn sóc này khiến sắc mặt khó coi của Tưởng Nghiệp Trình trước đó hòa hoãn không ít, thuận tiện bày tỏ sự mong đợi được hợp tác với Bất Chung Tuế, dặn dò cô cũng nên liên lạc nhiều hơn với Quý Thanh Hòa.

Thẩm Thiên Trản buông miệng trả lời rồi quay đầu tiếp tục sắp xếp cho Ngải Nghệ.

Công ty Ngải Nghệ ở gần đây nên đã tự mình lái xe đến, Thẩm Thiên Trản giúp cô ta gọi tài xế.

Chờ sắp xếp cho mọi người xong, cô mới giống như rốt cuộc cũng nhớ đến bản thân đã xem nhẹ Quý Thanh Hòa, trên mặt treo lên vẻ xin lỗi nhưng giọng nói lại không có vài phần thành ý, cô hỏi: “Quý tổng có dừng chân tại khách sạn nào ở Bắc Kinh không?”

Từ đầu đến cuối Quý Thanh Hòa luôn thờ ơ việc Thẩm Thiên Trản cố ý lạnh nhạt anh, nghe vậy liền nhìn vào mắt cô trả lời: “Trước đó không lâu tôi mới vừa định cư ở Bắc Kinh.” Dứt lời, đầu ngón tay liền gõ gõ nhẹ nhàng trên mặt bàn.

Ngón tay anh thon dài có lực, đường cong sắc bén rõ ràng, đối với những người yêu thích tay lâu năm mà nói thì đây giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không hề tì vết, trời sinh thích hợp để mọi người cùng thưởng thức.

Thẩm Thiên Trản nhìn thoáng qua, sau đó lại liếc mắt một cái, cái cảm giác hít thở không thông giống như bị bóp cổ lại xuất hiện lần nữa.

Dường như anh cũng không phải vì nhàm chán mới gõ gõ lên mặt bàn, mà là vì muốn ghi nhớ kỹ lại món nợ của cô.

Thẩm Thiên Trản cố gắng giữ bình tĩnh: “Hay là tôi gọi tài xế giúp anh?”

Quý Thanh Hòa giương mắt, vẻ mặt dường như không hài lòng.

Thẩm Thiên Trản lại hỏi: “Tôi để Tô Tạm đưa anh?”

Quý Thanh Hòa vẫn không trả lời, nhưng thật ra trên mặt đã hiện rõ: Tô Tạm là vị nào?

Thẩm Thiên Trản rất muốn giả vờ không hiểu, nhưng chỉ số thông minh của cô không cho phép.

Cô do dự, câu “Nếu anh không gấp thì chút nữa tôi đưa anh” dừng ở bên miệng, làm thế nào cũng không nói nên lời.

Quý Thanh Hòa vẫn chưa định làm Thẩm Thiên Trản không thể xuống đài trước mặt bên hợp tác, anh duy trì phong độ, ý tứ sâu xa nói: “Không gấp, tôi tỉnh rượu đã.”

Tưởng Nghiệp Trình và Ngải Nghệ vừa mới dịch mông định chạy lấy người liền đưa mắt nhìn nhau, thấy được mình và đối phương đều có cùng câu hỏi: Đêm nay anh ta có uống rượu?

Có điều có uống rượu hay không cũng không quan trọng.

Quý Thanh Hòa nói muốn tỉnh rượu, thì anh chính là đang say.

Luật của kẻ mạnh luôn được áp dụng mọi lúc mọi nơi.

——

Lịch trình của Thẩm Thiên Trản vội vã cho nên ngoại trừ vali ra thì trong tay cô cũng không còn thứ gì khác.

Cô nghĩ Quý Thanh Hòa đường đường là giám đốc điều hành, có lẽ cũng sẽ không đi xe buýt công cộng ở trạm số 11 từ sân bay đến đây, thế là dứt khoát kêu Tô Tạm đi lấy xe, một mình cô quay về phòng.

Sau khi bữa tiệc giải tán, trong phòng trở nên lạnh lẽo, người đi trà cũng lạnh.

Quý Thanh Hòa ngồi một mình trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Đèn trên trần tỏa sáng chiếu xuống khắp người anh.

Lúc Thẩm Thiên Trản tiến vào động tĩnh không hề nhỏ, không biết là lười để ý đến cô hay là cố ý cho cô ra oai phủ đầu, cho đến khi cô ngồi xuống, Quý Thanh Hòa mới mở mắt ra, cùng cô đối mặt.

Không có người ngoài, sắc mặt của Quý Thanh Hòa cũng không còn lạnh nhạt thờ ơ như trong bữa tiệc. Anh tháo mắt kính xuống, hai mắt khép hờ, hơi nhíu mày lại.

Tầm mắt lại chạm phải đôi tay cấm kỵ kia, toàn bộ lực chú ý của Thẩm Thiên Trản không thể tránh được mà bị hấp dẫn lần nữa.

Nếu không như vậy thì làm sao có câu phụ nữ chính là loài động vật giỏi liên tưởng nhất.

Thẩm Thiên Trản nhìn tay anh, trong đầu lập tức không nhịn được mà vẽ ra bộ ảnh mười tám bức tranh cấm.

Vì để che giấu xấu hổ cô liền ho nhẹ, cố gắng để biểu hiện của bản thân vừa ổn trọng vừa khôn khéo: “Tôi đi gọi bình trà, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện?”

Tay Quý Thanh Hòa xoa mày dừng lại, lúc mở mắt ra lần nữa thì đáy mắt đã trong trẻo lạnh lùng.

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thả tốc độ thong thả, giọng nói vừa lạnh nhạt vừa cứng nhắc: “Em để tôi đợi 30 phút.”

Hiển nhiên, chính sách xoa dịu đối với Quý Thanh Hòa là vô dụng.

Có điều cô vốn dĩ cũng không định giảng hòa.

“Nếu thời gian quý giá, vậy đi thẳng vào vấn đề đi.” Thẩm Thiên Trản lấy hộp thuốc ra, cầm điếu thuốc lên.

Cô không quá nghiện thuốc lá, chỉ khi gặp dịp thì chơi mới hút hai hơi cho vui. Ngậm điếu thuốc trong miệng, đầu lưỡi vừa mới chạm vào đã bị cô từ từ phun ra: “Tổng giám đốc Quý xuất hiện ở đây không phải là ngẫu nhiên đó chứ?”

Quý Thanh Hòa cười nhẹ, ánh mắt dừng lại ở gạt tàn thuốc kế bên tay trái cô, giọng điệu không cho phép cự tuyệt: “Tắt.”

Thẩm Thiên Trản híp mắt không nghe theo.

Đừng nói là tắt thuốc, cô thậm chí còn cố ý búng búng tàn thuốc ngay trước mặt anh.

Cô như vậy giống hệt như các em gái đang trong thời kỳ phản nghịch, thế nhưng cho dù cô có làm vậy cũng không khiến cho Quý Thanh Hòa cảm thấy không dễ chịu, anh nghiêng người đem bật lửa và điếu thuốc vứt vào sọt rác bên cạnh: “Không nghe lời thì cuối cùng chính là như vậy.”

Thẩm Thiên Trản sững sờ, cảm thấy không thể tin được: “Anh có bệnh sao?”

Quý Thanh Hòa nhìn cô, thong thả ung dung nói: “Lời khuyên hợp lý.” Thế nhưng ánh mắt kia rõ ràng là có vài phần áp bách.

Người đàn ông này không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài, Thẩm Thiên Trản biết rõ điều này.

Cô nhấp môi không nói, định dùng sự im lặng để tỏ vẻ kháng nghị.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, làn khói mỏng manh nhẹ nhàng bay lên trên, cuối cùng cô vẫn không hút.

Đang lúc giằng co, điện thoại Thẩm Thiên Trản đột nhiên vang lên.