Chương 7

Đáng tiếc, chiêu tốt cũng chỉ là chiêu, vẫn không ăn thua gì với Quý Thanh Hòa: “Chế tác Thẩm nói không thích hợp làm bối cảnh phim?”

Anh không cầm ly rượu, ánh mắt buông xuống bên chiếc ly thủy tinh chỉ đựng nước, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, giống như đang suy nghĩ có nên uống ly nước đã nguội lạnh kia không.

Thái dương Thẩm Thiên Trản hơi giật giật, cảm giác hơi đau đầu.

Biết rõ Quý Thanh Hòa đào cho cô một cái hố trước mặt mọi người nhưng nhất thời lại nghĩ không ra cách giải quyết tốt nhất, chỉ có thể căng não "ừ" đại một tiếng, chờ anh trả lời lại.

Cuối cùng Quý Thanh Hòa vẫn cầm ly nước lên uống một ngụm, không nhanh không chậm hỏi cô: “Hẻm 3 Thanh Hà cũng không thích hợp? Hửm?”

“Khu vườn cổ bán mở, môi trường kín đáo, có thể kiểm tra lại lịch sử, là địa điểm nổi tiếng nhất Tây An, cũng là thánh địa gặp gỡ.” Tốc độ nói chuyện của anh rất chậm, dường như sợ Thẩm Thiên Trản nghe không rõ, nhấn nhá đặc biệt rõ ràng: “Không phải Chế tác Thẩm chưa đi qua đó chứ?”

Vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Thiên Trản nháy mắt biến mất.

Ký ức liên quan đến Hẻm 3 Thanh Hà lập tức ùa đến.

Trong một khoảnh khắc, cô đặc biệt muốn quay trở lại chiếc giường kia, dùng chân đá tên đàn ông chó chết này xuống, để cho anh ta cảm nhận cái gì gọi là gió “xuân” tháng 6 tựa như kéo chuyên cắt trụ trời.

Vốn dĩ chính là gặp dịp thì chơi, tươi cười giả lả cũng là chức nghiệp của cô, lúc cô vui vẻ thì nụ cười còn có vài phần thiệt tình, không vui vẻ thì ngay cả làm bộ cũng lười, trực tiếp xụ mặt xuống.

“Từng đi qua.” Cô bỏ ly rượu xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Xem ra Quý tổng đối với hạng mục của chúng tôi rất có hứng thú, hay là chờ đến tan tiệc ngài để lại cho tôi địa chỉ mail công tác hoặc cách thức liên lạc, tôi gửi kế hoạch dự án cho ngài?”

Cô lật mặt rất nhanh, người trong phòng đang mỉm cười lắng nghe hai người bọn họ “trò chuyện với nhau thật vui” cũng có chút bất ngờ.

Tô Tạm càng mơ hồ, chị Trản mười phần lả lướt, tám phần lanh lợi của cậu ta đâu rồi? Cái người phụ nữ hận không thể đâm dao lên người Quý tổng này là ai?!!!!

Có muốn đầu tư không? Có muốn hạng mục không? Có muốn tiền thưởng không?

Cậu ta gượng cười, lặng lẽ kéo kéo Thẩm Thiên Trản, cắn răng nhỏ giọng hỏi: “Chị Trản, chị có cần đi ra nhà vệ sinh để bình tĩnh một chút không?”

Thẩm Thiên Trản cảm thấy bản thân rất bình tĩnh.

Từ khi Quý Thanh Hòa xuất hiện, cô đã thầm đoán lần hợp tác này hơn phân nửa là phải chết non.

Cô vào nghề đã nhiều năm, ngoại trừ tìm kiếm tài nguyên hợp tác với nghệ sĩ nhà mình, cô chưa bao giờ để bất kỳ tâm tư cá nhân nào dính dáng đến hạng mục. Cô chỉ hy vọng Quý Thanh Hòa thanh cao kiêu ngạo, khinh thường cùng cô nhận mặt, đêm nay sau khi tan tiệc thì đường ai nấy đi, xem như chưa từng gặp lại.

Tình một đêm thì có thể có bao nhiêu phần thật tình?

Nếu không phải cô ham sắc đẹp, bị ma quỷ ám ảnh, cũng không đến mức té vào cái hố lớn như vậy.

Muốn giữ gìn thanh danh trong cái giới này quả thật không dễ dàng.

Thẩm Thiên Trản cô phải cẩn trọng mấy năm mới tạo được danh tiếng, cô cũng không hề muốn bị hủy hoại bởi những tin tức bên lề với nhà đầu tư.

Cho nên biện pháp tốt nhất chính là —— không hợp tác, không vượt qua Lôi Trì(*), không dẫm lên vết xe đổ.

(*) Không vượt qua Lôi Trì: Lôi Trì là tên một nước cổ, câu này là phép ẩn dụ mang nghĩa không dám vượt qua một phạm vi nhất định.

——

Một đêm an ổn không xảy ra chuyện gì.

Thấy bữa tiệc gần kết thúc, Thẩm Thiên Trản lấy cớ đi vệ sinh, thuận tiện tính tiền.

Lúc trở về cũng không có gì bất ngờ khi nhìn thấy Ngải Nghệ đứng trước bồn rửa tay, vừa son lại môi vừa chờ cô.

Ngải Nghệ: “Sao đêm nay lại nóng nảy như vậy?”

Thẩm Thiên Trản mở vòi nước, đưa mu bàn tay vào rửa qua loa, cô cũng không trả lời.

Ngải Nghệ từ trong gương liếc cô một cái, xoay thỏi son lại rồi cất vào túi nhỏ bên người: “Chắc cô cũng không phải là không nhìn ra Tưởng Nghiệp Trình có ý định hợp tác cùng Quý tổng đó chứ?”

“Kéo đầu tư không phải chuyện của tôi, Tổng giám đốc Tưởng nhọc lòng cái gì?” Thẩm Thiên Trản xoay người rút khăn giấy lau khô tay, không quan tâm mà đem tóc mai trên trán sửa sang lại cho thoả đáng.

Ngải Nghệ cười khẽ, lắc lắc đầu: “Thiên Trản, Bách Tuyên là ký hợp đồng với Thiên Đăng. Là bên A, ông ta có quyền yêu cầu Thiên Đăng đổi một Chế tác khác.”

“Hơn nữa tôi nghe nói lúc ấy cô vì đoạt lấy bộ phim tài liệu này đã chấp nhận những điều khoản ngang ngược của Bách Tuyên.” Cô ta dựa vào tường, nụ cười không mặn không nhạt, rõ ràng không dính khói lửa bụi trần nhưng lại cố tình tỏ vẻ khó khăn: “Tầm quan trọng của bộ phim này đối với cấp cao như thế nào tôi cũng không nói nhiều, tôi khuyên cô nên tỉnh táo một chút, lỡ như cô đắc tội với người ta rồi bị thay đi, tôi cũng không thể vì cô mà vi phạm hợp đồng.”

Thẩm Thiên Trản chỉnh trang lại những sợi tóc cuối cùng, cô nhìn bản thân trong gương đã chỉnh tề sáng sủa, đẹp đến lóa mắt thì tâm trạng tốt lên không ít.

Tô Tạm cho rằng cô thích Quý Xuân Nhĩ Loan là vì dịch vụ tín dụng của khách sạn này, nhưng thật ra ngoài nguyên nhân đó thì vẫn còn một nguyên nhân khác mà cô không trực tiếp nói ra —— nhìn vào chiếc gương này so với khi nhìn vào chiếc gương nhỏ bên người dường như… càng làm cho người ta thích hơn.

Cô gật đầu thu hồi cằm, hạ thấp tầm mắt, mắt thấy từ góc độ này nhìn vào cảm giác gương mặt nhỏ hơn một chút, rốt cuộc cũng hài lòng: “Cũng được đấy.”

Thẩm Thiên Trản nói câu này rất nhẹ, nghe không ra chút manh mối nào. Ngải Nghệ cũng không thể phân biệt được câu “Cũng được” này của cô là đang nói với bản thân hay là trả lời cô ta.

“Cô không cần phải vi phạm hợp đồng.” Thẩm Thiên Trản ngoài cười nhưng trong không cười, ngay cả ánh mắt qua loa cũng không cho, cô nói thẳng: “Lợi ích trong trận không tồn tại chân tình, tình chị em bền chặt của chúng ta chỉ có thể cùng chiến thắng, không chịu được thử thách.”

Cô xoay người muốn rời đi, nhưng khi mở cửa được một nửa thì giống như nhớ đến điều gì đó liền quay người lại bổ sung một câu: “Cô yên tâm, việc đổi Chế tác này tôi không cho phép thì xem ai dám đổi.”