Chương 20

Quý Thanh Hòa ngưng mắt.

Trước mặt anh bày ra ba cái đồng hồ theo thứ tự từ đồng hồ điện tử trẻ em, đồng hồ cơ tự động cho đến đồng hồ thạch anh.

Ấn đường anh dường như bắt đầu ẩn ẩn đau.

Mắt anh hướng về chiếc đồng hồ điện tử trẻ em có vẻ hơi lâu năm, sau đó im lặng ngước mắt nhìn.

Rõ ràng không nói gì nhưng ánh mắt kia lại giống như đang hỏi: "Em đang làm nhục tôi?"

Khóe môi Thẩm Thiên Trản giật giật, một nắm cằm, vô cùng ác ý nhìn anh nháy mắt: "Quý tổng là người hay quên, đêm đó hận không thể móc tim cho tôi, bây giờ chỉ có sửa đồng hồ thôi cũng không vui?"

Cô tiến về phía trước một bước, ngoắc ngoắc đầu ngón út, tiếp tục nói: "Người như tôi rất thực tế, cũng rất thực dụng. Không thể làm bạn hợp tác thì cũng chỉ có thể làm oan gia."

Đầu óc của Thẩm Thiên Trản vừa đơn giản vừa thô bạo.

Quý Thanh Hòa đã lặp lại hai lần câu "Hy vọng sau này Chế tác Thẩm sẽ không có yêu cầu gì mà tìm đến cửa", lời này lúc nói lần đầu Thẩm Thiên Trản chỉ tạm thời xem như lòng tự trọng đàn ông của anh ta nổi lên nên nói ra để cứu vớt chút thể diện.

Nói nào ngay, lần đầu tiên cô nghe lời này thì chính xác là hoàn toàn không xem đây là chuyện đáng kể.

Dù sao thì từ bên đầu tư cho đến quản lý nghệ sĩ, trung bình mỗi tháng đều sẽ đúng hạn phát sinh một lần, gió kệ gió, mưa mặc mưa, chưa bao giờ thiếu.

Bên đầu tư có người là vì sắc màu nghệ thuật, có người là vì hậu cung giai lệ, cũng có người là vì thỏa mãn du͙© vọиɠ nắm trong tay bản thân và rất nhiều lý do kỳ lạ khác.

Thông thường sau khi trở mặt thì động thái thường thấy nhất chính là rút vốn.

Thẩm Thiên Trản cũng rất thẳng thắn, trái với hợp đồng - kiện, lén phén hậu cung - đá, muốn khống chế đoàn làm phim của cô - đi chỗ khác.

Cô đối đãi với kim chủ thành thạo điêu luyện, quản lý nghệ sĩ càng khỏi phải nói.

Hai ngày trước vừa trở mặt xong, hai bên đều ăn ý quyết định cả đời không qua lại với nhau. Hai ngày sau, chờ Thẩm Thiên Trản vẽ xong kế hoạch lại giống như mất trí nhớ, dẫn theo nghệ sĩ đến gặp.

Cô có thể làm gì chứ, chỉ có thể giả bộ trở về trước đó, tiếp tục thảo mai.

Tình huống của Quý Thanh Hòa so với hai trường hợp trên có chút khác biệt, lúc anh ta nói câu này lần thứ hai, Thẩm Thiên Trản bắt đầu nghiêm túc.

Người đàn ông chó chết này, vẻ ngoài đẹp, bản lĩnh ghê gớm, năng lực hành động cũng vô cùng quyết đoán.

Có thể để anh lặp lại một câu nói hai lần, hiển nhiên là đã ghi hận sâu sắc, như vậy có thể nói đạo lý sao?

Thẩm Thiên Trản nghĩ, Quý Thanh Hòa tám phần là nhớ câu "tiền chơi gái" mà cô nói, lại chắc chắn người phù hợp với vị trí cố vấn sửa chữa đồng hồ theo yêu cầu của cô ngoài anh ra thì không còn người nào thích hợp, dù cô có xoay sở cỡ nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Quý Thanh Hòa đoán không sai.

Phía đầu tư có thể tìm lại, nhưng cố vấn sửa đồng hồ phù hợp với yêu cầu của cô hiện tại chỉ có một người là anh.

Nếu như muốn cô hạ mình đi cầu xin Quý Thanh Hòa, cô làm không được.

Xưa nay phụ nữ luôn có tôn nghiêm và ranh giới cuối cùng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao cô vẫn mâu thuẫn không muốn hợp tác cùng Quý Thanh Hòa, ai biết được liệu cô có thể lại bị quỷ ám thèm khát thân thể anh hay không.

Hơn nữa lại phải phớt lờ với người đàn ông từng có một đoạn duyên ngắn với bản thân, phải làm như không nhìn thấy sắc đẹp của đối phương, phải tỏ ra bình tĩnh không loạn. . . Nếu không phải không thể tuyển được người khác, nhìn xem Thẩm Thiên Trản cô đây có thể làm ra loại chuyện lỗ vốn sinh lý như vậy hay không.

——

Quý Thanh Hòa ngước mắt, tròng mắt hướng lên mặt Thẩm Thiên Trản.

Từ ngày anh biết Thẩm Thiên Trản, người phụ nữ này dường như lúc nào cũng duy trì được vẻ tinh xảo, hai mươi bốn giờ đều giữ được 360 độ không góc chết.

Hôm nay dĩ nhiên là càng sâu.

Đôi mắt thâm thúy của Quý Thanh Hòa từ trên mặt cô dời xuống, để ý đến bộ móng tay mới mà cô cố ý khoe ra, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Cô mỉm cười, ba phần khıêυ khí©h, bảy phần xem kịch.

Rõ ràng là đến đây phá quán gây chuyện.

Anh mỉm cười, đôi mắt sắc nhìn cô một cái thật sâu, từ chối cho ý kiến, cầm chiếc đồng đồng hồ đeo tay kia lên.

Mặt đồng hồ hình tròn viền bạc làm bằng chất liệu phổ thông, bên khung còn in hình Minnie(*), hai kim đồng hồ một dài một ngắn đều dừng lại tại thời điểm mười hai giờ.

(*) Minnie: bạn gái chuột Mickey.

Quý Thanh Hòa xoay xoay chiếc đồng hồ, đánh giá: "Làm khó em đi tìm một cái đồng hồ có tuổi như vậy." Anh hỏi: "Hai mươi năm trước?"

Thẩm Thiên Trản gật đầu, "Là quà mẹ tôi tặng khi lên cấp 1."

Quý Thanh Hòa đã hiểu, anh kéo qua một miếng đệm da, tiện tay quấn lại rồi trực tiếp ném vào ngăn tủ bàn làm việc, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm: "Sửa không được, em đi tìm Mạnh Vong Chu lấy đại một cái đi."

Anh cười, nhấn mạnh từng chữ: "Tôi trả tiền."

Thẩm Thiên Trản: ". . ." Mẹ nó kiểu người gì vậy?! Thích chơi xấu vậy à?

Cô đang muốn tranh luận thì nghe thấy anh "Suỵt" một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn, biểu cảm yêu nghiệt lộ vẻ "Nếu em còn lộn xộn nữa thì tôi lập tức thu thập em".

Thẩm Thiên Trản im lặng một lát.

Kế hoạch sửa đồng hồ nhục nhã Quý Thanh Hòa này. . . Chỉ có ngây thơ giống như Tô Tạm mới nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này.

Cô bỗng nhiên cảm thấy Kinh Châu đã mất, chiến sự đã bại, cô căn bản không phải là đối thủ của Quý Thanh Hòa.

Quý Thanh Hòa mở cúc tay áo, hờ hững hỏi cô: "Hôm nay là sửa đồng hồ này, ngày mai thì sao? Đồng hồ cổ?"

"Hay là ngay cả kế hoạch gì em cũng không có, đi một bước tính một bước, chỉ cần có thể nhắm vào tôi là được?" Anh xắn tay áo xong, gọng kính vàng trên sống mũi lóe lên tia sáng lạnh lẽo được phản quang từ bên ngoài cửa sổ.

Thần sắc anh mệt mỏi lười đẩy gọng kính ra, nhéo nhéo mũi, đôi mắt khép hờ: "Tôi đã xem qua lý lịch của Chế tác Thẩm, vốn dĩ còn cho rằng thủ đoạn thương nghiệp của Chế tác Thẩm rất ghê gớm, hiện tại xem ra. . ." Anh mở mắt, cười như không cười: "Chỉ thường thôi."