Chương 19

Cô ta đang làm gì vậy?

Thẩm Thiên Trản vừa bạo lực mở vali vừa hỏi: "Vậy cậu không có nhân cơ hội này giúp Hướng Thiển Thiển giành vài cái hợp đồng đó chứ?"

Thiên Đăng trong giới nổi tiếng là bao che khuyết điểm, lúc trước khi Thẩm Thiên Trản dẫn dắt Hướng Thiển Thiển, gặp tiệc rượu tiệc cơm đều tự thân lên trận, một ly nịnh một câu, rót đến nỗi các vị kim chủ muốn nhân cơ hội chấm mυ"ŧ cũng nâng không nổi.

Tô Tạm cứ như vậy mà học theo cô, phàm là không phải trường hợp quan trọng cũng sẽ không tuỳ tiện mang theo Hướng Thiển Thiển.

Đêm nay có thể để cho Tô Tạm mang theo Hướng Thiển Thiển đến bữa tiệc, ở đó lại có Ngải Nghệ thì bàn này phải có ít nhất ba cái đùi vàng.

"Bây giờ bên đầu tư cũng không có ngốc." Tô Tạm thở dài, "Dùng nghệ sĩ làm những việc này rất mạo hiểm, em thấy trừ phi Thiển Thiển thật sự có thể giành được tài nguyên thời trang của Bất Chung Tuế mới có thể phá giải khó khăn này." Dứt lời, cậu ta lại lảm nhảm: "Đại sứ nhãn hiệu Bất Chung Tuế khu vực Trung Quốc là Chử Ti Ti, kinh nghiệm đúng là có thể phân cao thấp với Thiển Thiển của chúng ta. Thông thường đại ngôn(*) nhãn hiệu mỗi năm mỗi đổi, em bấm ngón tay tính toán, xem ra đại ngôn của Chử Ti Ti cũng sắp đến hạn rồi."

(*) Đại ngôn: làm người đại diện.

"Aizzz! Chị Trản, chị nói xem liệu chúng ta cố gắng ra sức bên Quý tổng thì có thể tranh thủ một chút hay không?" Tô Tạm nói xong lại tự phủ nhận: "Nhưng mà ngay cả cách liên lạc với Quý tổng em cũng không có. . ."

Bàn tay Thẩm Thiên Trản đang gỡ bỏ niêm phong dừng lại một chút, sau đó lập tức vui vẻ nói: "Chuyện này đơn giản thôi, gần đây Thiển Thiển không có công việc gì nhỉ? Cậu bảo cô ta ngày mai đến công ty một chuyến, tôi dẫn cô ta đi mua đồng hồ."

——

Sáng sớm hôm sau.

Tô Tạm mang theo một ly Ice America canh giữ ở văn phòng Thẩm Thiên Trản từ sớm, chỉ chờ người vừa đến liền hỏi rõ xem mục tiêu chiến đấu của "Kế hoạch mua đồng hồ" là gì.

Đáng tiếc, một mực chờ cho đến khi Ice America bị lò sưởi làm cho ấm lên cũng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thiên Trản.

Sáng sớm Thẩm Thiên Trản đã đi một chuyến đến Mật Vân.

Gần đây cô đang tìm biên kịch sửa kịch bản, tin tức như vậy trong giới căn bản không phải là bí mật, tối qua trước khi ngủ có vị đạo diễn từng hợp tác với Thẩm Thiên Trản đề cử cho cô một vị biên kịch lớn.

Thẩm Thiên Trản đã nghe qua danh tiếng của đối phương từ lâu, tối qua sau khi trao đổi đơn giản vài câu mới biết được đối phương đang trong đoàn ở Mật Vân, sáng sớm cô đã lái xe đến đó gặp mặt trò chuyện.

Chờ đến khi trở về thì đúng lúc sắp đến giờ tan làm.

Ghế trong phòng Thẩm Thiên Trản còn chưa ấm thì cô đã dẫn Hướng Thiển Thiển đi thẳng đến Sảnh Thời Gian, lúc trên đường mới có thời gian kể lại cho Tô Tạm về cuộc gặp bất ngờ trong app Hành Gia.

Tô Tạm nghe xong thì mặt giống như ăn phân: "Chị Trản, chị trực tiếp nói với em là chị và Quý tổng tư thông em cũng không trách chị, nhưng mà chị bịa ra câu chuyện cổ tích như thế này thì rất không có ý nghĩa."

Thẩm Thiên Trản đang thưởng thức móng tay vừa làm ở Mật Vân, nghe vậy cũng không ngẩng đầu nói: “Thích thì tin.”

Hướng Thiển Thiển với chỉ số thông minh mỏng như sợi chỉ có chút thấp thỏm: "Chị Trản, em thấy Quý tổng chắc là chỉ có ý định đầu tư hạng mục thôi, chị dẫn em đi đàm phán chuyện tài nguyên đại ngôn có khi nào biến khéo thành vụng hay không?"

Lúc này Thẩm Thiên Trản mới dịch chuyển ánh mắt si mê của bản thân, liếc mắt nhìn Hướng Thiển Thiển nói: "Ai nói tôi dẫn cô đi đàm phán tài nguyên đại ngôn, tôi cũng không phải người đại diện của cô, chuyện giành tài nguyên không thuộc quyền quản lý của tôi."

Hướng Thiển Thiển hơi giật mình, nhìn về phía Tô Tạm cầu cứu.

Tô Tạm biết rõ tính cách khó ở của Thẩm Thiên Trản, cậu ta chép miệng đáp: "Chị ấy chỉ đơn giản là dẫn cô đi mua đồng hồ, chủ yếu là để có lý do danh chính ngôn thuận đi gặp Quý tổng."

Về phần đại ngôn. . . Tô Tạm tự an ủi bản thân, chỉ cần đầu tư hạng mục đúng chỗ, nói không chừng đại ngôn tài nguyên cũng có thể rơi vào trong chén.

——

Mạnh Vong Chu không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp lại Thẩm Thiên Trản, sau khi sửng sốt ba giây mới chào hỏi mời mọi người ngồi xuống.

So với Mạnh Vong Chu co quắp thì thái độ Thẩm Thiên Trản tự nhiên hơn nhiều, cô chỉ chỉ Hướng Thiên Thiên mang kính râm đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nói: "Bạn của tôi mua đồng hồ, tôi sửa đồng hồ."

Mạnh Vong Chu không nói bình thường đồng hồ có vấn đề là do anh ta sửa.

Anh ta gãi gãi đầu, có chút khó khăn: "Thanh Hòa không nhận công việc, hay là cô trực tiếp đi tìm anh ấy? Tôi tiếp đãi bạn cô?"

Thẩm Thiên Trản cũng có ý này, cô cầm theo túi xách dựa theo trí nhớ lần trước đẩy ra cửa ngầm, đi về hướng phòng làm việc của Quý Thanh Hòa.

Lúc này hoàng hôn đã ngả về tây, chạng vạng tối, sương mù đã lờ mờ xuất hiện.

Quý Thanh Hòa đang ngồi làm việc ở trước bàn, anh nghiêng tai lắng nghe âm thanh bánh răng xoay rồi điều chỉnh lại.

Bên tai vang lên một đợt chuông gió, tiếp theo đó có lẽ là từng nhịp từng nhịp bước giày cao gót nhẹ vang lên, anh nhíu mày quay người nhìn lại, Thẩm Thiên Trản đang bước qua sân trống ở giữa viện đi về phía anh.

Tiếng lách cách ban đầu quấy nhiễu anh giờ phút này lại giống như tiếng kim đồng hồ dịch chuyển, mỗi một bước đều như đạp lên từng khắc thời gian.

Thẩm Thiên Trản cười híp mắt, giống như việc tối qua rời đi không vui vẻ gì chưa từng xảy ra, giọng nói vừa tự nhiên vừa quen thuộc: "Anh Quý, lại gặp rồi."

Quý Thanh Hòa lấy mắt kính xuống, con ngươi đen nhánh chứa trong đôi mắt sắc kia yên lặng nhìn cô mấy giây, lộ ra vài phần ý cười khó có thể nhận ra: "Tôi lại không bất ngờ như vậy."

Thẩm Thiên Trản lựa chọn bỏ qua câu này của anh, nháy mắt mấy cái, nhìn thấy chiếc đồng hồ sau khi bị tháo linh kiện liền không hình dung ra bộ dáng ban đầu thì hỏi: "Quý tổng đang sửa đồng hồ?"

Lần này Quý Thanh Hòa không trả lời, anh dựa ra sau, tư thế thoải mái chờ cô nói tiếp.

Thấy anh không nói gì, Thẩm Thiên Trản chỉ có thể nhảy bước, từ trong túi xách lấy ra ba chiếc đồng hồ đeo tay hoàn toàn khác biệt: "Tôi sửa đồng hồ, Quý tổng, anh cảm thấy hứng thú với cái nào?"