Chương 21

"Cũng được thôi." Thẩm Thiên Trản giống như không nghe thấy nửa câu sau của anh, bình tĩnh đáp lại: "Đây không phải là không nghĩ đến Quý tổng chó như vậy sao?"

Điện thoại trong túi run nhẹ.

Thẩm Thiên Trản đoán Tô Tạm đã ngồi không yên nên hỏi thăm một chút, vừa nhìn Wechat vừa thuận miệng hỏi Quý Thanh Hòa: "Ăn cơm không? Đêm nay tôi mời."

Quý Thanh Hòa cự tuyệt trước đó, cô thản nhiên, tiếp tục bổ sung thêm một câu: "Không phải hiếu kỳ thủ đoạn thương nghiệp của tôi có cái gì sao? Cho anh một cơ hội."

——

Ngự Tiền Yến.

Đây là nơi nổi tiếng từ thời Mãn Hán, mùi rượu bay khắp các ngõ sâu trong hẻm.

Lúc mười giờ sáng Thẩm Thiên Trản có gọi điện thoại đặt trước, buổi chiều mới sắp xếp được phòng riêng.

Sau khi ngồi xuống, Tô Tạm bắt đầu ôm đồm gọi món ăn, Thẩm Thiên Trản phụ trách đồ uống. Chờ đến khi món khai vị là rau trộn được bưng lên, lúc này Chế tác Thẩm mới vô cùng có lễ nghi chính thức mở màn, vì Quý Thanh Hòa mà giới thiệu Hướng Thiển Thiển.

Quý Thanh Hòa không chạm vào ly rượu cô vừa rót mà thay vào đó nâng tách trà xanh lên, thấm giọng một cái, dĩ nhiên cũng không nhìn Hướng Thiển Thiển vừa nâng lên ly rượu có ý muốn mời anh.

Sau khi uống trà xong, anh liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Trản, nhả ra một câu ý vị mỉa mai: "Thủ đoạn thương nghiệp? Đúng là rất thương nghiệp."

Hướng Thiển Thiển xấu hổ.

Cô ta quay đầu nhìn Tô Tạm, thấy vẻ mặt tự nhiên của cậu ta cũng không cảm thấy kinh ngạc, lúc này cô ta mới yên tâm một chút.

Tô Tạm đã quá quen với hình thức ở chung của Quý tổng và chị Trản của cậu ta.

Dù sao hai người này ở trước mặt mấy người đại lão(*) cũng không thu liễm gì, nhóm người cậu ta chỉ là một đám củ cải, càng không quan trọng.

(*)Đại lão: chỉ những người tai to mặt lớn, chức cao.

Thẩm Thiên Trản cười cười, không trực tiếp trở mặt: "Không phải hai ngày trước Quý tổng có nói sẽ định cư ở Bắc Kinh sao? Tôi cũng là có lòng tốt thôi, Bắc Kinh lớn như vậy, lui tới đều cần ân tình. . ."

Quý Thanh Hòa ngắt lời cô: "Khách hàng cấp cao của Bất Chung Tuế có đến hàng ngàn hàng vạn."

Thẩm Thiên Trản mỉm cười.

Người đàn ông chó chết này! Một câu không oán không giận thì không thoải mái đúng không?

Một tay cô cầm dao, một tay nâng ly rượu, trực tiếp kính Mạnh Vong Chu: "Mấy năm nay ông chủ Mạnh cũng không dễ dàng nhỉ?"

Mạnh Vong Chu đột nhiên bị nhắc đến đành phải buông xuống diễn đàn tám nhảm trực tiếp trên Wechat, anh ta nâng ly rượu lên đáp lễ: "Có lẽ Thanh Hòa không giống với những người làm ăn bình thường mà Chế tác Thẩm hay tiếp xúc, cậu ấy say mê sửa đồng hồ, có chút cổ hủ. Con người dù phúc hắc nhưng cũng không mang thù. . ."

Mạnh Vong Chu càng nói càng cảm thấy ý tứ của mình bị chệch hướng, anh ta lập tức cắn lưỡi dừng lại, cứng nhắc gượng ép cho tròn câu lại: "Đợi sau khi nhận biết lâu, Chế tác Thẩm tự nhiên sẽ biết."

Cổ hủ?

E là chưa chắc.

Cô thấy Quý Thanh Hòa rất là phong cách, cũng không thể là tự nhiên biết được.

Thẩm Thiên Trản hắng giọng, kéo suy nghĩ về.

Hiện tại cô còn chưa kêu gọi nhóm biên kịch, bước chuẩn bị hạng mục ngoại trừ có một phần trăm ý tưởng kịch bản ra thì còn lại tất cả đều chưa bắt đầu.

Lời của Mạnh Vong Chu khiến cô tỉnh táo một chút, cùng Quý Thanh Hòa như vậy không chỉ vô dụng, nhiều khi còn phản tác dụng.

Cô cảm giác bản thân giống như vừa ngủ dậy, một chút EQ cũng không có. Trước kia không dùng bất kỳ thủ đoạn nào để lừa kim chủ, bây giờ lại muốn ép Quý Thanh Hòa hợp tác, dựa vào cái gì chứ?

Thẩm Thiên Trản quay lại, bắt đầu nói vào trọng tâm.

Cô đứng dậy, tay nâng ly rượu, đại trượng phu co được dãn được, kính Quý Thanh Hòa một ly: "Quý tổng đừng so đo với tôi, hôm nay tôi mời bữa cơm này, một là vì tối qua người anh em Vong Chu đã chiêu đãi tôi, hai là muốn nói lời xin lỗi với Quý tổng."

Cô lại rót thêm một ly, tay cũng không thấy run chút nào, vững như chó già: "Trách tôi ỷ vào việc có vài phần… giao tình với Quý tổng nên có nhiều lời mạo phạm."

Thẩm Thiên Trản ngửa đầu, mặt không đổi sắc uống cạn một ly.

Đôi mắt cô long lanh, khóe môi đọng lại vết rượu óng ánh, nhìn qua có mấy phần say.

Cả phòng yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.

Tô Tạm trợn mắt há mồm, đây là màn gì vậy? Trước khi lên đường không phải vừa mở miệng ra là người đàn ông chó chết sao? Thậm chí còn hùng hồn nói rằng không muốn bị Quý Thanh Hòa chống đối, chỉ muốn chống đối Quý Thanh Hòa sao?

Đây con mẹ nó đúng là hiện thực biến hóa khôn lường.

Lúc Thẩm Thiên Trản rót ly rượu thứ ba, rốt cuộc thái độ Quý Thanh Hòa cũng biến đổi.

Ánh mắt anh vẫn tỉnh táo như cũ, chỉ khi ánh đèn tràn vào mới có thể nhìn rõ dưới đáy mặt kia ngẫu nhiên sẽ lóe lên một tia thanh minh và kiềm chế.

Anh hơi mím môi, giống như muốn nhìn xem cô còn có thể nói thêm gì nữa, bên trong vẻ hững hờ còn có vài phần tùy ý.

Thẩm Thiên Trản lấy ra câu nói trong kho sách Trung Hoa của bản thân: "Quý tổng thích yên tĩnh nhưng tôi lại đến quấy rầy vài lần, hành vi không ngay thẳng, thật sự là không phải phép." Cô nâng ly rượu chạm môi, thấy Quý Thanh Hòa giống như ngồi thẳng lên một chú liền bổ sung: "Phạt xong ba ly, cười một tiếng xóa hết hận thù?"

Không đợi Quý Thanh Hòa trả lời.

Cô giơ tay nâng ly, miệng vừa hé ra, còn chưa ngửi được mùi rượu thì đã bị một bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay, không dùng nhiều sức vẫn có thể siết chặt tay cô.

Thanh âm Quý Thanh Hòa trầm thấp, giọng nói bất đắc dĩ: "Thẩm Thiên Trản, ở chỗ của tôi không có chuyện rót rượu nghị luận đúng sai."

Thẩm Thiên Trản bụng rỗng uống hai ly, vẻ mặt hơi say: "Vậy tôi uống suông rồi?"

Cô hỏi trực tiếp, trong lời nói còn có vài phần kinh ngạc, phản ứng lúc này đặc biệt trêu người hơn nhiều so với khi Thẩm Thiên Trản thanh tỉnh khôn khéo.

Quý Thanh Hòa nhếch môi, anh nói: "Phải, uống suông."

Thẩm Thiên Trản: ". . ."

Đệch! Lấy lòng Quý Thanh Hòa đúng là còn khó hơn so với việc ngủ cùng anh ta.

May là ý định bản đầu của Thẩm Thiên Trản cũng không phải vì lấy lòng Quý Thanh Hòa, thấy anh ta khó chơi, mềm không được mà cứng cũng không xong liền không tiếp tục miễn cưỡng, thay vào đó là chào hỏi Mạnh Vong Chu.