Chương 4

Lục Thư lo lắng, sau đó, cô ấy sẽ trả lại tiền, vì vậy anh ấy nhanh chóng rời đi.

Ôn Hạ Vi như vừa mới hoàn hồn, nhìn tấm chi phiếu trong tay nói: "Ta ... Ta nhận không được!"

Cô lập tức đuổi theo hướng Lục Thư rời đi.

"Ta không cần tiền của ngài, ngài cầm đi!"

Trong khi Ôn Hạ Vi đang nói những lời này, Tần Niên đã nghe thấy một câu khác trong đầu:

[ chạy mau, đừng để bị ta đuổi kịp! ]

Tân Niên: "..."

Bây giờ, anh ấy chắc chắn rằng, anh ấy có thể nghe được suy nghĩ của Ôn Hạ Vi.

Nhưng tại sao một chuyện trái với khoa học như vậy lại xảy ra với hắn.

Tần Niên đột nhiên nhớ lại những gì bác sĩ đã nói ... Não của anh ấy có thể thay đổi do nhiễm trùng, mà Ôn Hạ Vi lại đã hiến máu cho anh ấy, vì vậy hai người họ sẽ mối liên hệ nhất định vì điều này.

Vậy.. sự thay đổi xảy ra với bản thân là hắn có thể nghe được lời nói thật lòng của Ôn Hạ Vi.

Điều này thật khó tin.

Nhưng điều khó tin hơn nữa là một nữ thần hoàn mỹ như Ôn Hạ Vi lại .. không thể tả!

Tần Niên lắc đầu, về sau nên tìm cao nhân xem xét một chút, hắn không muốn, mỗi ngày đều nghe lén suy nghĩ hai mặt của nàng.

Lục Thư lúc này đã lên xe và lái xe rời khỏi trường học.

Quản gia nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Ôn Hạ Vi còn đang đuổi theo mình, không khỏi cảm khái." Thật là một cô bé ngoan ."

Thấy xe đã đi xa, Ôn Hiếu Vi lặng lẽ quay đầu lại, thấy đã không còn bạn học ở trường, cô liền cởi bỏ lớp ngụy trang, nhanh chóng cất chi phiếu vào cặp.

Trong mắt cô tràn đầy hưng phấn không giấu được, nếu không phải nơi này là nơi công cộng, có thể sẽ có bạn học nhận ra cô, thì cô sẽ nhất định phải cười ha hả.

Cô đứng bên đường đợi một lúc, một chiếc xe buýt chậm rãi chạy tới, Ôn Hạ Vi nhanh chóng lên xe.

....

Nhà của cô là khu phố cổ ở trung tâm Đảo Lê.

Xe buýt dừng trước biển báo dừng. Ôn Hạ Vi xuống xe đi vào một con ngõ hẹp.

Những ngôi nhà ở đây rất thấp và dột nát vì lâu đời.

Có lẽ do khí hậu trên đảo ấm áp nên những viên gạch trong ngõ đều phủ đầy rêu xanh.

Căn nhà xiêu vẹo nhìn có vẻ mục nát.

"Két" một tiếng, cánh cửa gỗ ở chỗ sâu trong ngõ bị đẩy ra, một cô bé đầu trọc lốc chạy ra ngoài.

Khi cô bé nhìn thấy đó là ai, lập tức chạy ra ngoài.

"Chi Vi Vi!"

Ôn Hạ Vi cúi xuống bế bé gái nhỏ lên.

"Quả Quả, hôm nay ở nhà, Quả Quả có ngoan không nào?”

“Được! Quả Quả ngoan ngoãn nhất, hôm nay em ăn một bát cơm lớn!"

"Ngoan quá."

Ôn Hạ Vi đưa bé gái trở về nhà.

Một bà lão đang họp trong sân, nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười.

"Vi Vi, không phải sau khi khai giảng muốn ở lại trường sao? Sao lại trở về rồi?".

"Không sao, mấy ngày nay tân sinh báo danh, trường học không có tiết." Ôn Hạ Vi đặt bé gái xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, “Quả Quả, em xem hoạt hình trước đi, lát nữa chị xem cùng em, được không?"

"Vâng ạ."

Quả Quả ngoan ngoãn trở về phòng, một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng phim hoạt hình.

Ôn Hạ Vi đi tới bồn rửa tay bên cạnh rửa tay.

Sau đó, cô đi đến chỗ bà cụ, nhặt cây cán bột và giúp bà cuộn những chiếc sủi cảo.

"Bà Hà, dù hơi muộn một chút nhưng, cháu sẽ chuyển 8 triệu vào thẻ của bà, bà có thể mang Quả Quả đến thành phố J khám bệnh."

"Cháu lấy đâu ra nhiều tiền thế".

“Trường học cho cháu học bổng." Ôn Hạ Vi không muốn nhắc tới phần thưởng cứu người, " Cháu được 10 triệu, còn 2 triệu để tiêu xài "

“Vi Vi... "Giọng bà Hà nghẹn ngào.

Ôn Hạ Vi hoảng sợ, vội vàng đặt cây lăn bột trong tay xuống, xua tay. “Bà Hà, bà còn như vậy nữa, sau này cháu sẽ không đến nhà bà ăn sủi cảo nữa."

Bà Hà với xúc động rơi nước mắt.

Cô vừa định nói gì đó thì một cái đầu thò ra khỏi cửa.

"Vi Vi, theo ta ra ngoài."

Người đàn ông này không đáng yêu bằng Quả Quả chút nào, anh ta là một người đàn ông trưởng thành cao gầy, thoạt nhìn rất hung dữ, cái loại hung dữ mà có thể dọa trẻ con rơi nước mắt khi đi trên đường.

Ôn Hạ Vi khẽ nhíu mày bước ra ngoài.

"Gì?"

Người đàn ông xoa xoa tay, cười nịnh nọt hỏi. "Vi Vi, em cho hàng xóm 1 lần tám triệu, vậy sẽ không bỏ mặc anh trai mình chứ."