Chương 5: Đặt cược

Ôn Hạ Vi không chút chần chờ do dự: "Không có tiền."

Người nam nhân cay đắng cầu xin: "Cho anh xin một ít tiền đi, anh đã nợ rất nhiều tiền sau khi học cách đầu tư chứng khoán..."

Ôn Hạ Vi tức giận giơ chân đá mạnh vào mông anh: "Ôn Hạ Lương! Với chỉ số thông minh của anh, mà anh còn học cách đầu tư chứng khoán!"

“ Anh là người có trình độ cao nhất trong đám bạn!" Ôn Tiểu Lương ôm mông nhỏ giọng lẩm bẩm,

“Anh đã tốt nghiệp trung học cơ sở"

" Em mặc kệ anh, anh tự mình chịu trách nhiệm đi!"

Ôn Hạ Vi quay người muốn rời đi, lại bị Ôn Hạ Lương kéo lại; "Vi Vi, em không cần cho anh mượn tiền, nhưng sau khi em nhập học ở Đại Học Lý, sẽ có một kỳ thi lớn dành cho tân sinh viên, em có thể nhận được vị trí đầu tiên không?"

Ôn Hạ Vi liếc hắn một cái. "Anh từ khi nào quan tâm em như vậy?"

Ôn Hạ Lương xấu hổ gãi đầu: "Không, anh đánh cược với người khác. Nếu em giành được vị trí đầu tiên trong trường, anh có thể nhận được 20.000 nhân dân tệ"

Cảm xúc trong lòng Ôn Hạ Vi bị cuốn đi. "Anh thật sự tin tưởng em như vậy? Em nói cho anh biết, em mặc dù có thể giành được vị trí thứ nhất nhưng em cố tình không chiếm vị trí này."

Nói xong, Ôn Hạ Vi tức giận đi vào nhà bà nội Hà.

Ôn Hạ Lương muốn cầu xin cô ấy, nhưng Ôn Hạ Vi đã đóng sầm cửa lại.

Bà Hà mỉm cười nhìn Ôn Hạ Vi.

Hai anh em thân nhau như vậy từ nhỏ.

Bây giờ lớn lên cũng coi như tốt rồi, hồi nhỏ gặp mặt là đánh nhau.

Những điểm tốt tên người của Ôn Hạ Vi đều được có được trên người anh trai cô.

Ôn Hạ Vi rửa tay, trở lại tiếp tục làm sủi cảo.

Bà Hà nhìn vào mặt Ôn Hiểu Vi và nói: "Hạ Lương bây giờ đầu trọc lốc, trông luộm thuộm. Thực ra, trước khi cạo tóc, cậu ấy là một anh chàng đẹp trai."

Ôn Hạ Vi không trả lời, chỉ làm sủi cảo một mình.

Bác sĩ nói rằng ca phẫu thuật của Quả Quả phải được thực hiện vô trùng và tóc của cô ấy phải được cạo sạch. Khi Quả Quả trở về sau ca phẫu thuật, em ấy bị cười nhạo là đầu trọc mỗi khi đi ra ngoài vì thế Quả Quả không dám ra ngoài chơi nữa. Hạ Lương đã tự cạo tóc và ở lại chơi với Quả Quả. Bây giờ, dân làng không ai dám cười cái đầu hói của Quả Quả nữa.

Ôn Hạ Vi, thực sự biết rằng anh trai không phải là kẻ xấu, mà là một người tốt bụng.

Tỷ như lúc đầu anh ấy không có đi học, mà nhất định muốn ra ngoài học nghề, học VCD*, học mấy năm VCD đều đào thải.

(*)VCD (viết tắt của thuật ngữ kỹ thuật tiếng Anh video compact disc) là một kỹ thuật nén phim ảnh (hình ảnh và âm thanh) trên đĩa CD.

Sau này học sửa máy tính, đi làm mà không học, làm hỏng hết máy tính của người khác.

Nhưng nghĩ lại thì... Anh ấy đi làm là vì em gái của anh ấy.

Ôn Hạ Vi thở dài, nghĩ đến đây, nhìn anh mất tiền cô vẫn không đành lòng, cô vỗ tay phủi bột mì, đứng dậy đi ra ngoài.

Mở cửa ra, Ôn Hạ Lương vẫn ngồi xổm bên cửa nhà.