Chương 3

Tần Niên ở phía sau đám đông, khó hiểu nhìn Ôn Hạ Vi.

[ không thể nào]

Ôn Hạ Vi cũng không mở miệng, dựa theo tính cách biểu hiện ra bên ngoài của cô ấy, cũng không nên nói những lời như vậy.

Tần Niên lại nhìn những người xung quanh, họ đều nhìn Ôn Hạ Vi với sự kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Nếu cô ấy thực sự nói vậy, những người xung quanh có lẽ không nên phản ứng như vậy.

Lúc này, Lục Thư lấy tấm séc, mà anh đã chuẩn bị trước ra và đưa cho Ôn Hạ Vi.

"Ôn tiểu thư, cảm ơn cô cứu em tôi, em ấy còn đang bị thương, không tiện trực tiếp tới đây cảm ơn, đây là lễ vật mà em ấy nhờ tôi đưa cho cô."

Ôn Hạ Vi liếc nhìn đã thấy rõ ràng dòng chữ "năm triệu" trên tấm séc.

Cô ấy dường như sợ hãi, liên tục lùi lại đồng thời xua tay "Không, tôi chỉ giúp đỡ một chút mà thôi. Nó quá có giá trị rồi, tôi không thể nhận được."

Đám đông người xem ngay lập tức bùng nổ.

"Oa, cứu người trong miệng cá mập, sau lại đi hiến máu, đây chỉ là một chút nỗ lực thôi sao?"

"Xì xào, xì xào..."

"..."

Ôn Hạ Vi khẽ rũ đôi mi mảnh, lộ vẻ mất mát.

Tần Niên bây giờ cảm thấy rằng anh ấy phải gặp ảo giác.

Khi anh chuẩn bị đi vào khuôn viên trường, một suy nghĩ khác dường như chạy qua tâm trí anh.

[Ta ngày đó suýt chút nữa đã chết, ngươi muốn năm triệu đuổi ta đi?]

Đây đích thực là giọng nói của Ôn Hạ Vi!

Tần Niên lại nhìn về phía Ôn Hạ Vi, phát hiện nàng vẫn như trước như vậy, nàng căn bản không nói ra câu này. Tuy nhiên, giọng nói trong tâm trí anh lại vang lên.

[ít nhất tám triệu ]

Tần Niên đột nhiên nhận ra điều gì đó, để xác minh suy đoán của mình, anh cầm điện thoại di động lên và gửi tin nhắn cho anh trai mình.

"Anh ơi, cho cô ấy tám triệu."

Lục Thư đã thiết lập một lời thông báo đặc biệt cho tin nhắn của Tần Niên, vì vậy anh ấy sẽ không bao giờ bỏ lỡ tin nhắn của em trai mình.

Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy những lời này của em trai, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Ôn Hạ Vi đến năm triệu cũng không muốn, sao có thể muốn tám triệu?.

Nhưng Lục Thư biết, em trai mình làm gì cũng có dụng ý riêng, vì vậy anh đã xin quản gia một cây bút và một tấm séc mới, viết tám triệu lên.

"Ôn tiểu thư, vừa rồi là tôi đắc tội với cô, đương nhiên, hành vi cứu người nguy hiểm đến tính mạng của cô là vô giá, đây là tám triệu. Mong cô nhận cho."

Ôn Hạ Vi đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

[ nguyện vọng được thực hiện? Hôm nay mình gặp vận may nghịch thiên gì vậy? Hahaha...]

[ Tiêu rồi. Nhưng vừa nãy mình nói không cần, ở đây còn nhiều người như vậy, bây giờ làm sao mà xuống đài đây? ]

[Ai ép buộc tôi nhận tấm séc này đi QAQ...]

Khi nghe điều này, Tần Niên bước ra khỏi đám đông, lấy tấm séc từ tay Lục Thư và nhét nó vào trong tay Ôn Hạ Vi.

Như một con nai con sợ hãi, Ôn Hạ Vi ngơ ngác nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Tần Niên đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên chiếc mũi cao đeo một cặp kính gọng đen dày, Ôn Hiểu Vi không nhận ra đây chính là người mà cô đã cứu lúc đầu.

Tần Niên trầm mặc một lát, sau đó nghẹn ngào nói ra một câu: "Cầm đi, đây là cô xứng đáng nhận được."

Nhiều người trong đám đồng cũng la to: "Đúng! Cô xứng đáng được nhận nó!"

"Làm việc thiện sẽ được đền đáp!"

"..."