Chương 20

Hứa Nại Nại vừa ăn vừa nhìn chằm chằm thời gian nói: "Ăn nhanh một chút, lát nữa xem Cố Minh Ngạn chơi bóng rổ." Ôn Hạ Vi thật sự không muốn đi, cô chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ, định đánh một giấc sau khi ăn xong.

Vừa định từ chối, có liền nghe Từ Nại Nại nói: "Lớp 1 sẽ cùng nam sinh lớp SS của chúng ta thì đấu giao hữu, nam sinh trong lớp đều chơi."

Nói cách khác, Tân Niên cũng sẽ chơi?

Từ khi bắt đầu đi học đến nay, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, cho nên chuyện cổ vũ cậu cũng không có gì là quá đáng phải không?

Ôn Hạ Vi mím môi, xoay người lại nói: "Được, chúng ta cùng nhau đi"

Sau khi hai người ăn xong. Ôn Hạ Vi lấy thùng rác trong hộp cơm và cầm chai nước mà Tần Niên mua cho cô, cùng Từ Nại Nại đi ra sân chơi.

Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Từ Nai Nại đi mua mấy chai nước, hưng phấn nói với Ôn Hạ Vi. "Lát nữa Cố Minh Ngạn chơi golf xong khát nước, tớ sẽ đưa nước cho cậu ấy."

"Đúng vậy, họ mang lại vinh dự cho lớp. Nếu con gái chúng ta không thể chơi, chúng ta nên mang nước cho họ."

Ôn Hạ Vi cũng mua hai chai nước coi như giải thích cho chính mình.

Từ Nại Nại tò mò hỏi: "Trong lớp này cậu định đưa nước cho ai?"

Ôn Hạ Vi cười: "Tớ...Chính mình uống."

Từ Nại Nại hiển nhiên không tin, đột nhiên có chút khẩn trương. "Cậu. . . Cậu sẽ không đưa nước Cố Minh Ngạn đúng không? Nếu như cậu cũng đưa nước cho cậu ấy, thì cậu ấy nhất định sẽ không nhận lấy nước của tớ."

Ôn Hạ Vi lập tức giơ tay thề: "Tuyệt đối không thể nào! Tớ đối với Cố Minh Ngạn không có hứng thú"

Từ Nại Nại cảm thấy yên tâm: "Chỉ cần cậu không tranh đưa nước với tớ là được"

Ngay khi cô đang nói chuyện, tiếng còi từ sân bóng truyền đến, Từ Nại Nại vội vàng kéo Ôn Hạ Vi tới.

Trận đấu đã bắt đầu, trên sân bóng rổ, có nhiều thiếu niên tràn đầy sức sống và mồ hôi nhễ nhại.

Những cô gái đứng xem nhìn thấy Cố Minh Ngạn nhảy lên và ném bóng vào rổ, tất cả đều nổ tung, tiếng hét khiến cây cảnh bên cạnh run lên.

Ôn Hạ Vi cũng theo Từ Nại Nại hét lên "Thật tuyệt vời", nhưng cô ấy hoàn toàn không nhìn Cố Minh Ngạn mà tìm Tần Niên khắp nơi.

Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy Tần Niên.

Anh đang ngồi trong khu dự bị dưới bóng cây, lạnh lùng nhìn như người ngoài cuộc.

Trọng tài thổi còi, đã đến giờ nghỉ giải lao.

Một đám nữ sinh chạy tới Cổ Minh Ngạn bên người đưa nước, không kịp, đành phải tìm nam sinh đẹp một chút đưa nước cho hắn.

Ôn Hạ Vi nhìn thoáng qua nước trong tay, đứng dậy hướng Tần Niên đi tới vài bước.

[Mình đưa nước cho Tần Niên, cậu ấy sẽ nhận chứ? ]

Tần Niên vốn là ngồi yên lặng nghe được câu này trong đầu, trong lòng tim nhất thời đập thình thịch.

Anh lập tức đứng dậy rời đi thật nhanh.

Lần này Tần Niên thật sự không muốn cùng cô giao thoa.

Những gì xảy ra vào buổi sáng đã khiến anh ấy bị các bạn cùng lớp chỉ trích.

Tuy nhiên, bởi vì anh ta quá bình thường ở nhiều khía cạnh khác nhau, anh không có tính cạnh tranh trong lòng người khác và mọi người cũng không thực sự coi trọng anh.

Nếu bây giờ anh chấp nhận nước của Ôn Hạ Vi trước mặt nhiều người như vậy, thì trong tương lai anh thực sự sẽ không có một cuộc sống bình thường.

Lúc này, Ôn Hạ Vi cũng đã hạ quyết tâm, cô đi tới trước mặt Tần Niên, đưa chai nước trong tay cho anh:" Tần Niên, sáng nay cảm ơn cậu đã đưa mình tới phòng y tế."

Tần Niên không nhúc nhích.

Thật xui xẻo, đã quá muộn để ngăn cố ấy lại.

Ôn Hạ Vi trầm mặc hai giây, nụ cười trên mặt dần dần có chút ngượng ngùng

[Nhanh, nhanh, nhanh.]

[ Nhiều người đang nhìn như vậy, cậu ấy sẽ không từ chối nhận đấy chứ?]

[ a a a, để cho ta chết đi, ta ... Chỉ có thể thôi học đi làm ]

Những lời này lần lượt hiện lên trong đầu, Tần Niên không nói nên lời.

Tuy rằng không thích tính cách Ôn Hạ Vi không đồng nhất, nhưng hắn cũng thừa nhận, Ôn Hạ Vi quả thực xuất sắc.

Nếu một người xuất sắc như vậy mà bỏ học đi làm vì không được nhận chai nước thì đúng là một tổn thất của xã hội.

Nhưng bây giờ có nhiều người như vậy bị Ôn Hạ Vi hấp dẫn, nếu như hắn nhận lấy chai nước trước mặt bọn họ, thì sau này hắn nhất định sẽ gặp phiền toái.

Ngay khi anh ta đang do dự, trong nháy mắt anh thấy một quả bóng rổ bay về phía đầu của Ôn Hạ Vi.

Tần Niên không có thời gian để do dự, anh đã kéo Ôn Hạ Vi qua, quả bóng rổ bay qua mái tóc đuôi ngựa của Ôn Hạ Vi.

Ôn Hạ Vi cũng theo quán tính mà đâm vào trong ngực của Tần Niên.