Chương 19: Nữ thần cao lãnh

Ôn Hạ Vi ngủ hơn một tiếng đồng hồ mới tỉnh lại, ngửi được mùi thuốc khử trùng liền đoán ra được đang ở đâu.

“Tỉnh rồi?" Nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng của trường đi vào, dịu dàng hỏi nàng. “Đồng học, em còn có chỗ nào khó chịu nữa không?."

Ôn Hạ Vi vội vàng lắc đầu "Không, không "

"Không có thì tốt, vừa rồi đồng học nam mang em tới, thoạt nhìn rất khẩn trương."

“Đồng học nam?" Trong mặt Ôn Hạ Vi tràn đầy nghi hoặc, "Đồng học nam nào?"

Bác sĩ trường liếc nhìn tờ đơn đặt cạnh giường nói: "Cậu ấy vừa đi lấy thuốc cho em, vừa ký tên xong, em tự đọc đi."

Lúc này Ôn Hạ Vi mới chú ý tới bên cạnh giường có một chai nước, còn có danh sách tên thuốc phải lấy.

Có cầm danh sách thuốc lên, nhìn chỗ ký tên, chữ "Tần Niên" tên trên đó rất có khí phách hùng hồn, nhìn không giống nét bút của học sinh bình thường.

Thì ra là hắn mang cô tới đây... Rõ ràng tối hôm qua hắn đối với cô rất lãnh đạm, sao hôm nay lại chủ động giúp?

Thấy Ôn Hạ Vi không có việc gì, bác sĩ trường giải thích; "Đồng học, ta đi ra ngoài ăn cơm trước"

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Ôn Hạ Vi ngẩng đầu nhìn bác sĩ rời khỏi phòng y tế, lập tức vui vẻ lăn lộn trên giường.

Hừ! Cô biết ngay người đàn ông lạnh lùng này này cũng không thể thoát khỏi sự quyến rũ của cô ấy!

Cô vừa lăn qua lăn lại thì cửa lại đột ngột mở ra.

Ôn Hạ Vi lập tức dừng lại, xấu hổ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thì ra là bác sĩ trường trờ về.

"Tôi quên nói cho em biết, bây giờ là giờ nghỉ trưa, em không cần vội vàng trở về huấn luyện quân sự, em cả đêm không ngủ, ngủ một lát, nếu không lát nữa sẽ choáng váng”

Ôn Hạ Vi kinh ngạc nhìn cô. "Này? Bác sĩ, sao chị biết em cả đêm em ngủ? Chị có thể nói rõ ràng hơn được không?"

"Ồ, đồng học nam mang em tới đây nói như vậy."

Ôn Hạ Vi ngập ngừng gật đầu.

Chờ đã làm sao Tần Niên biết cô cả đêm không ngủ.

Chuyện này thực sự kỳ lạ, cô không nói với bất kỳ ai, cô ấy nhĩ rằng cô giấu nó rất tốt.

Sau khi bác sĩ của trường rời đi. Ôn Hạ Vi nằm lại trên giường, mà vẫn không hiểu tại sao.

Ngay khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lần nữa, ai đó lại đẩy cửa ra.

"Vi Vi, cậu tỉnh rồi." Bạn cùng phòng Từ Nại Nại đi vào, cầm hộp cơm trên tay lên, "Đói bụng không? Tớ mang đồ ăn cho cậu đây."

Ôn Hạ Vi ở cùng bạn cùng phòng mấy ngày, tính tình tốt, hay giúp đỡ, từ lâu đã trở thành bạn tốt của bạn cùng phòng, đặc biệt là Từ Nại Nại, hai người rất hợp nhau.

Ôn Hạ Vi thật ra không đói bụng, nhưng cũng không muốn từ chối lòng tốt của Từ Nại Nại, vì vậy trên mặt lộ ra vẻ cảm kích nói: " Đúng lúc tớ đang đói bụng, bao nhiêu tiền? Lát nữa tớ sẽ chuyển cho cậu"

Vừa nói, cô vừa xuống giường, ngồi xuống bàn phụ, đưa tay nhận lấy hộp cơm từ trong tay Từ Nại Nại.

"Sao cậu lại khách sáo như vậy? Mấy ngày trước, cậu mới mời tớ ăn sủi cảo, tớ còn chưa đưa tiền cho cậu." Từ Nại Nại ngồi bên cạnh cô, mở hộp cơm ra.

"Ừm, vậy tớ sẽ không khách khí nữa "

Ôn Hạ Vi cầm đũa lên cùng ăn cơm.