Chương 18: Bị ngất trong khi huấn luyện

Ngày hôm sau.

Ôn Hạ Vi giận Tần Niên cả đêm không ngủ, liền dậy sớm trang điểm một chút che đi quầng thâm, làm cho mình bộ dạng như ngày thường.

Cô thay bộ đồng phục huấn luyện quân sự, lên đường với những người bạn cùng phòng và tìm lớp của mình để đứng vào hàng.

Người hướng dẫn là một người rất có năng lực, không nói bất cứ điều gì vô nghĩa, anh ta chỉ đơn giản là giới thiệu bản thân, rồi bắt đầu dạy tư thế quân sự và hướng dẫn tập.

Các nữ sinh khác trong lớp đều đang thầm ngắm Cố Minh Ngạn, một nam sinh tài năng, một vận động viên, với tư thế chuẩn mực như một người lính.

Mà chỉ có Ôn Hạ Vi yên lặng nhìn Tần Niên.

Thật trùng hợp, Tần Niên ở ngay trước mặt cô, và không có ai cản trở tầm nhìn của cô.

Hầu hết khuôn mặt của anh ta được che bởi một chiếc mũ ngụy trang, và từ góc nhìn của cô, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm đẹp của anh ta.

Thoạt nhìn, anh ta có vẻ bình thường, tuy cao ráo, chân dài, dáng người chuẩn nhưng cặp kính lại khiến anh ta trông cực kỳ bình thường.

Nhưng sau khi nhìn một lúc lâu, cô nhận ra rằng Tần Niên thực sự rất đẹp trai, hoàn toàn khác so với khí chất khỏe mạnh và tỏa nắng của Cố Minh Ngạn, anh ấy có một khí chất lạnh lùng và cao quý.

Ôn Hạ Vi đột nhiên hoàn hồn.. Cô thật muốn tát mình một cái

[Mình phải làm sao đây? Dường như mình rất quan tâm đến anh ta. ]

[Ôn Hạ Vi, mày giữ một chút liêm sỉ được không ]

[ không nhìn, không nhìn, không được nhìn... Tập trung tập luyện, nếu không sẽ bại lộ nhân thiết]

Ôn Hạ Vi nhìn thẳng về phía trước và đột ngột quay lại khi nghe thấy lệnh "quay lại" của huấn luyện viên.

Đột nhiên, đầu quay cuồng....

Ôn Hạ Vi cố gắng đứng vững, có gắng ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời thiêu đốt, trong lòng có chút khó chịu.

[ tối hôm qua bị Tần Niên chọc giận hại mình cả đêm không ngủ được, hiện tại rất buồn ngủ, mệt mỏi, đầu óc choáng váng... Khi nào mới có thể nghỉ ngơi? ]

Bởi vì vừa rồi xoay người, bây giờ Ôn Hạ Vi đang ở phía trước bên phải Tần Niên, hắn có thể nhìn thấy Ôn Hạ Vi.

Anh bất lực nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, tự hỏi Ôn Hạ Vi vì sao phải cố chấp như vậy?

Nếu bị chóng mặt, chỉ cần nói với người hướng dẫn rằng cô muốn nghỉ ngơi. Về chuyện của hắn, thì hắn nhận lỗi trong lòng.

Nhưng Ôn Hạ Vi vẫn tiếp tục đứng nguyên.

Nếu trong ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự có gì đó không ổn, cô ấy sợ rằng những người hướng dẫn và các bạn cùng lớp sẽ nghĩ rằng cô ấy quyến rũ và lười biếng, và cô ấy sẽ không bao giờ để chuyện đó thành sự thật.

Cô ấy nghiêm túc xem người hướng dẫn trước mặt cô ấy thực hiện các động tác.

[Như thế nào mà người hướng dẫn lại trở thành hai, ba, tôi thực sự... không thể chịu được nữa ]

Đột nhiên, Ôn Hạ Vi trước mắt tối sầm lại...

Lúc cô ngã xuống. Tần Niên đã tiến lên một bước và ôm lấy Ôn Hạ Vi trong vòng tay.

Các nam sinh bên cạnh cô ấy bây giờ mới nhận ra Ôn Hạ Vi đã bất tỉnh, tất cả họ đều vây quanh cô ấy.

"Tôi đưa cô ấy đến phòng y tế!"

"Ta tới, ta tới!"

"Ta tới! Ta rất khỏe!"

Tần Niên ôm chặt lấy Ôn Hạ Vi, và ngẩng đầu nhìn những nam sinh đang nói chuyện

Tất cả các nam sinh trong vòng tròn này đều có đôi mắt sáng rực.

Nếu giao Ôn Hạ Vi cho bọn họ, chẳng phải là đưa nàng dê vào miệng cọp sao?

Ôn Hạ Vi dù sao cũng là ân nhân của anh, anh phải chịu trách nhiệm đến cùng.

“Không cần” Hắn nhìn huấn luyện viên nhàn nhạt nói, "Để em đi."

Huấn luyện viên gật đầu. "Được, vậy em có thể đưa bạn học nữ này đến phòng y tế của trường."

Tần Niên bế Ôn Hạ Vi đi về phía phòng y tế.

Có người muốn ra tay giúp đỡ, thời điểm, khi hắn duỗi tay ra muốn chạm vào cơ thể Ôn Hạ Vi, Tần Niên liếc hắn một cái.

Dưới vành mũ lõm sâu là một đôi mắt lạnh lùng.

Nam sinh bị ánh mắt lạnh lùng liếc qua, theo bản năng lui về phía sau nửa bước.

Sau khi Tần Niên rời đi, nam sinh này mới tỉnh táo lại, không phục mà phần nàn với các học sinh xung quanh: "Hừ, cậu ta không phải là học sinh cuối bảng của lớp chúng ta sao, có tư cách gì?"

"Nếu là xếp ở cuối, nữ thần nhất định sẽ không có hứng thú với hắn, hắn không phải người quan trọng gì, cứ để hắn đưa cô đi."

" Đúng vậy."

"..."