Chương 17: Gây sự chú ý

Tần Niên nắm chặt hai tay, suy nghĩ như thế nào để thoát ra ngoài.

Nếu Ôn Hạ Vi biết thứ anh đang cầm là Buzzer, cô có nghĩ rằng anh muốn nghe lén không, sợ sẽ bị phát hiện nên thu về không?

Nhìn hai bàn tay nắm chặt của anh, Ôn Hạ Vi biết trong tay anh nhất định đang cầm thứ gì đó. Bàn tay cô từ từ trượt xuống tới cổ tay anh và nắm lấy những ngón tay đang siết chặt của anh như thể cô muốn bẻ gãy tay anh theo cách này.

Cổ tay Tần Niên cảm giác được tê dại, nhịp tim cũng có chút không bình thường...

Anh không hiểu tại sao Ôn Hạ Vi lại có nhãn lực cao như vậy, cô không cảm thấy tiếp xúc thân mật với người khác giới là không ổn sao?

Hay là cô ấy cố tình?

Tần Niên lập tức rút tay về, Buzzer trong tay kêu keng rơi xuống đất.

Ôn Hạ Vi để mì trong tay xuống bàn bên cạnh, cúi đầu cầm một thứ gì đó trên mặt đất, ngẫm nghĩa một hồi, xác định xem đó là gì.

"Buzzer?" Ôn Hạ Vi không thể tin nhìn Tần Niên, "Ngươi. . ."

[Không ngờ rằng nam sinh trông có vẻ lạnh lùng như thế này lại là một kẻ biếи ŧɦái? Anh ta thậm chí còn nghe lén mình]

Thực ra, Tần Niên biết rằng cô nhất định sẽ nghĩ như vậy.

"Không phải của tôi, tôi vừa thấy liền muốn mang cho cô xem ."

Tần Niên bất lực giải thích một câu, nhưng khi nói ra, anh cảm thấy không dễ thuyết phục.

Ôn Hạ Vi trầm mặc nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thực xin lỗi, là tớ hiểu lầm cậu, cảm ơn cậu, may mà có cậu."

Tần Niên vốn cho rằng cô sẽ không dễ dàng tin tưởng anh như vậy, nhưng anh lại nghe thấy giọng nói của cô.

[Những gì anh ta nói là thật sao? Anh ấy đã giúp mình hai lần, vậy nên anh ấy không thể là người xấu]

[may mà phát hiện được, nếu không hôm nay cô mắng ca ca kịch liệt, cưỡng ép đòi tiền sẽ bị vạch trần, đến lúc đó nhân thiết của cô nhất định sẽ sụp đổi ]

[ Cậu ấy thực sự là cứu tinh của mình ]

Tần Niên: "... Ta không phải, ta không phải."

Nhưng bây giờ nghi ngờ của hắn đã được sáng tỏ, Tần Niên cũng không muốn ở lại cũng cô nữa, liền quay người chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, Ôn Hạ Vi bước hai bước đuổi theo và hỏi anh : " Tần đồng học, cậu có biết ai đã đặt buzzer này vào chỗ của tớ không?"

"Tôi không biết.”

"Ừm, dù sao cũng cảm ơn cậu."

Tần Niên bước ra ngoài mà không nói một lời.

Ôn Hạ Vi khó hiểu nhìn bóng dáng lạnh lùng của anh.

[Ừm? Thật lạnh lùng]

[ Anh ta... Chẳng lẽ cố ý giả bộ lạnh lùng để thu hút sự chú ý của mình? ]

[Không thể nào, không thế nào, bây giờ vẫn còn người dùng trò cũ như vậy? ]

Nghe tiếng Ôn Hạ Vi lẩm bẩm trong đầu. Đầu Tân Niên sắp nổ tung.

Làm thế nào anh có thể chứng minh rằng anh thực sự không quan tâm đến cô ấy?

Anh có cần cố tình thể hiện tình cảm với cô ấy như những chàng trai khác để chứng minh điều đó không?

Ôn Hạ Vi lại đuổi theo hắn. "Tân Niên, lần này thật sự rất cảm ơn cậu, tớ muốn mời cậu ăn một bữa cơm, không biết cậu có rảnh không?"

[Mau đồng ý, nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ ]

Trong lúc tuyệt vọng. Tân Niên hai chữ đáp: "Không rảnh"

Sau đó, anh ấy rời đi mà không ngoảnh lại, để lại một mình Ôn Hạ Vi trong nhà ăn vắng vẻ.

Ôn Hạ Vi không thể tin nhìn bóng lưng của hắn.

Cô thật sự bị từ chối sao?

Bị từ chối bởi một chàng trai trông rất bình thường?

Lúc cô còn đang ngây người, thì đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của cô chủ quán cà phê: "Đồng học, em còn ăn mì không? Không ăn thì chị mang đi"

Ôn Hạ Vi hoàn hồn. "Ăn ạ."

Cô vội về chỗ ngồi ăn mì.

....

Sau khi ăn xong, Ôn Hạ Vi trở lại ký túc xá, tất cả bạn cùng phòng đều nằm trên giường tán gẫu về huấn luyện quân sự ngày mai.

Đúng vậy, một tháng huấn luyện quân sự sẽ bắt đầu vào ngày mai, vì vậy tối nay phải ngủ một giấc thật ngon, nạp đủ năng lượng và thể hiện thật tốt vào ngày mai.

Ôn Hạ Vi vội vàng an tâm đi ngủ.

Nhưng sau khi nhắm mắt, câu nói lạnh lùng “không rảnh" của Tần Niên vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Cô hoàn toàn không thể ngủ được.

Kể từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã sử dụng lớp ngụy trang hoàn hảo để có được bất cứ thứ gì mình muốn.

Đây là lần đầu tiên cô bị ai đó từ chối, vẫn là người mà cô cho là đặc biệt dễ tấn công.

Điều này khiến cô rất lo lắng, tâm trí cô tràn ngập dều là hình ảnh của anh.

Đáng ghét, đáng ghét...

...